Kiếp này, sau khi Lệ Hiểu Vân chết, Thẩm Loan dùng một chút thủ đoạn để
Thẩm Xuân Giang trực tiếp dẫn cô về nhà, tránh tiếp xúc với Lệ Hiểu Đàm.
Vốn tưởng rằng sẽ không làm phiền lẫn nhau, đường ai nấy đi chính là tình
huống tốt nhất, nhưng đáng tiếc, có một số việc đi vòng qua, cũng không nhất
định có thể tránh đi.
Nếu Chu Trì muốn bình yên vô sự mà hủy hợp đồng, còn phải dựa vào Lệ Hiểu
Đàm làm trung gian.
Cho nên cô mới một lần nữa đặt chân đến Paris Night.
Là vì Chu Trì, cũng là vì chính mình. Thẩm Loan muốn biết, sau khi trọng sinh,
cô có thật sự vượt qua được những thứ tồi tệ mà cô đã từng phải đối mặt kia
không?
Nhưng mà, ngay lúc cô dùng thân phận khách hàng bước vào cánh cửa kia,
cũng đã có đáp án rồi.
Cô là Thẩm Loan sống lại một lần nữa, một người hoàn toàn mới tinh, không
chịu sinh mạng trói buộc.
Ngay tại đây, Thẩm Loan dựa theo thời gian ký ức kiếp trước của mình mà tính,
nếu cô nhớ không nhầm, lúc này Lệ Hiểu Đàm đã thành công thông đồng với
Cao Ninh, hơn nữa có vệ sĩ đi theo vào rồi cùng ra, sự thật chứng minh đúng là
như thế, vừa rồi đột nhiên có một người đàn ông cao lớn lao tới chắc là người
do Cao Ninh phái tới cho cô ta.
Cho nên Thẩm Loan cũng không dám quá cứng rắn, chỉ có thể đường cong cứu
quốc( không thể giải quyết vấn đề bằng cách trực tiếp), dùng tiền làm mồi, để
cô ta chủ động mắc câu.
Chờ xong chuyện của Chu Trì, cô và Lệ Hiểu Đàm sẽ kẻ về cầu, người về
đường, sẽ không có bất kỳ chạm mặt nào nữa.
Sau khi sửa sang lại suy nghĩ, thuốc lá cũng cháy gần như không còn.
Hút xong một hơi cuối cùng, Thẩm Loan ném tàn thuốc trên mặt đất, lại dùng
chân nghiền nát.
Đột nhiên —
"Hừ hừ! Tôi biết ngay là cô, còn lời gì để nói không?" Một bóng người đột
nhiên vụt ra từ bên cạnh, thô lỗ ngang ngược nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của
cô.
Thấy rõ người đến là ai, Thẩm Loan nhịn không được giật giật khóe miệng.
Lục Thâm 250 (đồ ngốc) thật đúng là âm hồn không tan!
"Chậc chậc" Ánh mắt người đàn ông không kiêng dè gì quét trên người cô từ
đầu đến chân, ghét bỏ nói: "Nhìn xem cô đang mặc cái quỷ gì thế này? Mấy
mảnh vải dệt xuống, che không được ngực, bao không được mông, cũng không
bằng không mặc gì."
Sắc mặt Thẩm Loan bỗng trầm xuống: "Tôi mặc hay không, thì cũng không liên
quan gì đến Thất gia nhỉ?"
"Sao lại không liên quan?!" Lục Thâm ngước cổ, vừa bĩu môi, vừa oán giận nói:
"Cũng không biết Lục ca của tôi vừa ý cô ở điểm nào, muốn khuôn mặt không
có khuôn mặt, muốn dáng người không dáng người, cao thì cao, lại gầy đến
giống như một cây gậy trúc..."
Thẩm Loan hất tay anh ta ra: "Vẫn là câu nói kia, dù có thế nào cũng không liên
quan đến anh."
"Mẹ nó— bị bắt gặp ngay tại hiện trường mà còn dám kiêu ngạo như vậy, cô có
tin tôi..."
Thẩm Loan rút một tờ khăn giấy trong túi ra, thong thả ung dung xoa xoa phần
tay vừa rồi bị Lục Thâm nắm qua, không chút để ý hỏi: "Thất gia làm như thế
nào?"
"Tôi mẹ nó đánh chết cô!" Vốn dĩ lúc đầu cũng không định nói thế này, nhưng
động tác chùi tay của Thẩm Loan hoàn toàn chọc giận anh ta, tiểu gia vừa nóng
nảy lên, lời nói tàn nhẫn đã buột miệng thốt ra.
Thẩm Loan ném khăn giấy, lạnh lùng giương mắt: "Lục Thâm, người khác quen
tật xấu của anh, nhưng tôi không quen. Hôm nay nếu anh dám ra tay, thì tốt nhất
nên giết chết tôi đi, sẽ xong mọi chuyện, nếu không, tôi nhất định sẽ giết chết
anh."
Lục Thâm muốn cười nhạo cô không biết tự lượng sức mình, nhưng dưới ánh
mắt lạnh băng nhìn anh ta, thế mà anh ta lại phát hiện mình ngay cả chỉ kéo
khóe miệng một chút thôi mà cũng rất khó khăn.
"Không, mặc kệ cô nói thế nào, cô mặc thành như vậy, mà hơn nửa đêm lại xuất
hiện trước cửa Paris Night, dùng ngón chân suy nghĩ cũng biết làm cái gì."
Thẩm Loan đứng thẳng, nâng bước tới gần anh ta, cười lạnh: "Tôi làm cái gì?
Hửm?"
Ánh mắt Lục Thâm hơi lóe, hung ác nước miếng: "Dù sao cũng không phải
chuyện tiểu thư khuê các nên làm."
"À, vậy thì đúng rồi, tôi cũng không phải tiểu thư khuê các." Nói xong, giả vờ
rời đi.
Lục Thâm đuổi theo, lả lướt không buông tha: "Được rồi, cô cũng tự thừa nhận
rồi!"
"Tránh ra, anh đang chặn đường." Giọng nói Thẩm Loan lành lạnh.
Người đàn ông cắn răng: "Cô không sợ tôi nói cho Lục ca sao?"