Ánh mắt A Đàm bình tĩnh, nhưng bàn tay đặt ở bên cạnh lại đột nhiên nắm chặt.
"Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại." Phi Yến cười đủ rồi, dùng giọng điệu bùi
ngùi từ từ nói: "Cao Ninh tuy rằng là người phụ trách thời gian này của Tử
Minh, bọn chị em thấy cũng đều phải cung kính kêu một tiếng " quản lí Cao ",
nhưng thực tế thì sao, cũng chỉ là ông chủ nuôi một con chó bên ngoài mà thôi,
nhìn như ngăn nắp, tây trang giày da, nhưng bản chất có khác gì những người
ngoài đến làm công ăn lương?"
"Chiếm tên đầu bảng thì thế nào? Nghe nói đã nửa tháng cô chưa xuất hiện rồi.
Nếu vậy thì không bằng dỗ dành Cao Ninh để anh ta cứu cô rời bến, hoàn toàn
hoàn lương không phải tốt hơn sao?"
"Chị Yến—" Người phụ nữ im lặng một lúc lâu đột nhiên mở miệng, ánh mắt
lạnh như hàn băng: "Tôi biết chị không vừa lòng vì tôi cướp vị trí đầu bảng của
chị đã lâu."
Phi Yến kẹp điếu thuốc, một tay đặt lên cánh tay kia, phả ra làn khói màu trắng
từ miệng, lượn lờ bốc lên, cực kỳ giống với người phụ nữ quyến rũ thời dân
quốc, nghe vậy, hào phóng gật đầu—
"Không sai, tôi đúng là không hài lòng."
A Đàm nở một nụ cười, nhẹ nhàng, lành lạnh nhàn nhạt nói: "Vậy đúng rồi, có
thể làm chị khó chịu, tôi rất vui vẻ. Còn chuyện muốn lên sân khấu hay không,
muốn hoàn lương không, cũng không liên quan đến Cao Ninh, những cái đó đều
là chuyện của mình tôi, không liên quan gì đến chị."
Phi yến cười lạnh hai tiếng, nhìn thoáng qua phía quầy bar: "Có bản lĩnh thì cô
vĩnh viễn đừng lên nữa, tôi cũng muốn nhìn xem, chỉ một mình Cao Ninh có thể
lấp đầy trái tim tham lam kia của cô không!"
Nói xong, dẫm lên giày cao gót bước nhanh rời đi.
A Đàm hít sâu, thở ra một hơi, ánh mắt theo bản năng xẹt qua quầy bar, hai đợt
chọn đã kết thúc, bây giờ là vòng cuối cùng, không chọn trúng thì xếp hàng lấy
tiền, còn người được lựa chọn thì khuôn mặt vui sướng, vừa lúc A Đàm cũng
quen biết.
Người mới vừa tới quán được hai tháng, nghệ danh là Khả Nhi, tuy rằng đã 25
tuổi, nhưng bảo dưỡng rất tốt, nghe nói những người đã làm tình cùng cô ta,
90% đều sẽ lại đến.
...
Lúc Thẩm Loan ôm lấy Khả Nhi rời đi, đột nhiên bước chân hơi dừng lại, cúi
người nhặt lên một thỏi son vừa lúc rơi trước mặt mình.
"Cảm ơn." Một bàn tay móng tay cắt tỉa đẹp đẽ duỗi trước mặt cô: "Là tôi làm
rớt."
Thẩm Loan theo bàn tay kia, ánh mắt lưu luyến nhìn cánh tay lộ ra ở bên ngoài
của người phụ nữ, cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt xinh đẹp kia, đột nhiên
khóe môi cong lên.
Xem đi, lúc này mới chỉ hai lần, con cá đã mắc câu rồi.
Bốn mắt nhìn nhau.
A Đàm nhìn vào đôi mắt đen nhánh trong trẻo kia, trong giây phút ấy, dường
như cô ta thấy được bóng dáng của một người bạn cũ.
Là ai chứ?
Suy nghĩ cho đến khi đối phương đặt son môi vào lòng bàn tay đang mở ra của
cô ta, sau khi cảm nhận được cảm xúc lạnh lẽo ấy mới đột nhiên hoàn hồn: "...
Có phải trước kia chúng ta đã từng gặp nhau không?"
"Hả?" Thẩm Loan nhíu mày: "Có lẽ vậy."
Khả Nhi đứng bên cạnh đề phòng và cảnh giác nhìn A Đàm một cái, sau đó nhẹ
nhàng lắc cánh tay Thẩm Loan: "Bảo bối, chúng ta cần phải đi rồi."
Thẩm Loan không để ý đến, ánh mắt trước sau đều dừng lại trên mặt A Đàm.
Đây là một loại ám chỉ, cũng là một loại cổ vũ.
Ánh mắt A Đàm hơi lóe, mơ hồ rung động. Mụ già Phi Yến kia nói cũng không
sai, cô ta thiếu tiền, rất thiếu, tất nhiên sẽ trở thành tình nhân của Cao Ninh,
nhưng cũng không thể thỏa mãn khao khát muốn kiếm tiền của cô ta.
Cho nên, thỏi son kia không phải rớt, mà là do cô ta ném qua.
Mà vẻ mặt đối phương lúc này cũng không phải hoàn toàn vô cảm, có muốn
đánh cược hay không?
Ngay lúc cô ta vẫn chưa quyết định, một người đàn ông cao lớn mặc đồ đen đột
nhiên tiến lên: "Cô A Đàm, giám đốc Cao mời cô lên văn phòng lầu hai."
Một chậu nước lạnh đổ xuống đầu, người phụ nữ tỉnh táo lại, lấy lại thỏi son
môi, nhìn về phía người đàn ông rồi gật đầu: "Tôi lập tức qua đó."
Thẩm Loan thầm mắng một câu "đen đủi", lúc sắp thành công rồi, không ngờ lại
xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy.
Được rồi! Công sức hôm nay lại uổng phí rồi.
Muốn cho người phụ nữ Lệ Hiểu Đàm này hoàn toàn không còn cảnh giác cũng
không phải là một việc dễ dàng, nhưng mà Thẩm Loan có cũng đủ kiên nhẫn.
Từ từ mở miệng: "Lần này xem như cô may mắn, được tôi nhặt được, sau này
nên cẩn thận một chút."
"Cảm ơn đã nhắc nhở."
"Đi thôi." Thẩm Loan ôm lấy Khả Nhi rời đi.
A Đàm đứng tại chỗ, vừa lúc hai người lướt qua, cô ta nghe được đối phương
nói một câu —
"Lần này chọn không tệ, ngày mai sẽ tới tiếp."
Giọng điệu cười như không cười, giọng nói phóng khoáng tùy ý.
Tim, thịch thịch rung động.
...
Đuổi được Khả Nhi, Thẩm Loan dựa vào mui xe màu đen bên cạnh cô, trong
tay kẹp một điếu thuốc, mái tóc dài đón gió phấp phới.
Đai đeo màu đen cũng không che được bờ vai thon gầy, một đôi chân dài được
váy da bao quanh bây giờ đang khép lại cùng một chỗ, bắt chéo, vừa thẳng vừa
dài.
Thuốc lá là Khả Nhi cho cô, loại dành cho phụ nữ, vị bạc hà, không hề làm bị
sặc.
Cô đã rất quen với phổi của mình, cho nên, tần suất nhả khói rất cao, không tới
một lúc đã hút hết một nửa.
Còn thừa một đoạn nhỏ, dứt khoát hút hết rồi vứt.
Một là không muốn lãng phí, thứ hai cô cũng cần thời gian sắp xếp lại suy nghĩ.
Vừa rồi, là lần đầu tiên Thẩm Loan và Lệ Hiểu Đàm chạm mặt nhau kiếp này,
so với lúc nhìn thấy người phụ nữ tiều tụy bị bệnh tật giày vò ở bệnh viện kiếp
trước, cô ấy trẻ tuổi hơn nhiều, cũng xinh đẹp hơn rất nhiều.
Lệ Hiểu Đàm... Lệ Hiểu Vân...
Nói đúng ra, người phụ nữ này vốn là người cực kỳ thân thiết với cô trên đời
này, kiểu thân thiết này thậm chí còn liên quan đến huyết thống, nhưng hôm
nay, Thẩm Loan không muốn nhận người dì nhỏ này, mà Lệ Hiểu Đàm cũng
không thể nhận ra cô.
Đời trước, sau khi Lệ Hiểu Vân chết, Thẩm Loan cũng không được Thẩm Xuân
Giang dẫn về nhà họ Thẩm làm thiên kim tiểu thư trước, mà được gửi gắm cho
Lệ Hiểu Đàm, sau đó, cô vào Paris Night, trở thành một cô gái mời rượu bán rẻ
tiếng cười.
Lúc đó, cô trẻ tuổi đơn thuần, người dì nhỏ này nói gì nghe nấy, cô ta nói với
cô, làm hầu rượucũng không có gì đáng xấu hổ, chỉ cần có tiền.
Còn nói cho cô biết, phụ nữ cuối cùng cũng sẽ trở thành đồ chơi trong tay đàn
ông, chỉ khác một điều là, món đồ chơi này có chơi được không, có đủ hấp dẫn
người khác không, có thể duy trì cảm giác mới mẻ cho chủ nhân không.
Còn nói, nếu so sánh phụ nữ với một món hàng hóa, vậy thì nhất định phải treo
giá, nói không chừng có thể tìm được người tốt mua, bán được giá trên trời.
Cô ta nói từng nào thì Thẩm Loan nghe từng ấy, mặc dù ngay từ đầu cũng
không đồng ý, nhưng thời gian dài mưa dầm thấm đất, khó tránh khỏi sẽ chịu
ảnh hưởng.
Có thể nói, giai đoạn từ 19 tuổi đến 23 tuổi, tam quan của Thẩm Loan đều do
một tay Lệ Hiểu Đàm đắp nặn. Còn về phần sau khi cô trở lại nhà họ Thẩm,
dành rất nhiều thời gian, trải qua vô số lần chất vấn và nghi ngờ trong lòng, mới
chậm rãi sửa đúng lại.
Mà trong quá trình này, cô không thể nói cho bất kỳ kẻ nào cả, chỉ có thể một
người yên lặng mà sửa, đồng thời còn phải cẩn thận che dấu, sợ bị người nhà họ
Thẩm phát hiện.
Cho nên trong một khoảng thời gian rất dài, cô cũng không dám tùy tiện mở
miệng.
Lúc ấy cô đơn thế nào, có bao nhiêu sợ hãi, thì sau khi thành công khắc phục
được vấn đề nan đề ấy lại có từng ấy tàn nhẫn, cứng rắn.
Lần lượt tập tễnh tập đi và té ngã, làm cô ý thức được, một người chỉ có khi đủ
mạnh mẽ mới có thể đánh đâu thắng đó, không gì phá nổi!
Nói không oán, là giả.
Bởi vì Lệ Hiểu Đàm, mà cô trải qua không biết bao nhiêu con đường vòng.
Nhưng cũng không tới mức hận, dù sao, cô ta cũng có công nuôi dưỡng cô