Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 196




"Có thể khôi phục lại như trước không?" Thẩm Loan cau mày hỏi, vẻ mặt

nghiêm túc.

"Có thể."

"Mất bao lâu?"

"Nhanh nhất là một tuần."

"Được, tôi để xe ở đây trước." Thẩm Loan nhìn thời gian: "Nếu như làm xong

thì báo để tôi tới lấy."

"Không thành vấn đề, ngài sang bên này thanh toán."

Thẩm Loan trả không ít tiền, trong lòng lập tức lại mắng cho Lục Thâm đến

máu chó phun đầy đầu, mẹ nó sao có thể làm được thế!

Đáng đời phải khóc đến chết!

"Thưa cô, đây là thẻ rửa xe miễn phí của cô, có thể tới tiệm rửa xe miễn phí

mười lần."

Thẩm Loan tùy tiện nhét vào túi, lại nâng cổ tay xem đồng hồ, lông mày dần

nhíu chặt, không còn kịp nữa...

"Xin hỏi, gần đây có toilet không?"

"Đi thẳng rẽ trái là đến."

"Cảm ơn."

Thẩm Loan trở lại chỗ giao xe thì thấy nhân viên cửa hàng đang muốn lái

Martha bé nhỏ của cô đi: "Chờ một chút!"

"Làm sao vậy?"

Thẩm Loan vòng đến cốp xe: "Tôi lấy chút đồ."

"À, vâng."

Năm phút sau, Thẩm Loan mặc một bộ quần áo công sở OL vào trong WC nữ

cửa hàng 4S, lại qua khoảng hai mươi phút, người phụ nữ mặc một chiếc áo ba

lỗ phối hợp với váy da màu đen từ bên trong đi ra, cúi đầu, lập tức ra khỏi cửa

cửa cửa hàng 4S, đi đến ven đường vẫy một chiếc xe: "Đi phố Đồng Thau."

...

"Tiên sinh, ngài cũng tới xử lý vết sơn xịt sao? Tiên sinh?!"

"À?" Lục Thâm phản ứng lại, nhưng vẫn cứ nhìn chằm chằm về phía cửa. Quái

lạ, hình như anh ta lại nhìn thấy người phụ nữ kia? Mẹ nó—

Âm hồn không tan sao?

Nhưng nghĩ lại thì quần áo lại không giống, có lẽ là chỉ do bóng dáng rất giống.

Lục Thâm lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, anh cảm thấy mình sớm muộn gì sẽ bị

Thẩm Loan kia nhìn đóa bạch liên hoa nhỏ nhưng thật ra là hổ mẹ làm cho suy

nhược thần kinh!

Martin bé nhỏ của anh ta quá thảm rồi... Ôi trời ơi...

"Tiên sinh, ngài có đang nghe tôi nói không?" Nhân viên cửa hàng lần thứ ba

mở miệng nhắc nhở.

Lục Thâm lúc này mới quay đầu lại, kiêu ngạo mà bố thí một ánh mắt: "Cô vừa

nói gì?"

Nhân viên cửa hàng giật giật khóe miệng, thoáng nhìn qua chiếc xe Aston

Martin màu vàng cam, mặc dù đã bị phá hỏng vẻ ngoài, nhưng vẫn nổi bật khả

năng tài chính của chủ nhân nó, cô ta thu hồi cảm xúc dư thừa, nở một nụ cười

hoàn mỹ, phục vụ vị khách không dễ đối phó trước mắt này.

"Tiên sinh, tôi vừa rồi nói, ngài muốn xử lý vết sơn xịt trên xe sao?"

"Đúng vậy! Có thể xử lý sao?"

Nhân viên cửa hàng ghé sát vào nhìn một chút, gật đầu: "Có thể, nhưng mà

chiếc xe thể thao của ngài là hàng đặt theo yêu cầu, màu sơn rất đặc biệt nên

chúng tôi cần nhập khẩu từ nước ngoài, cho nên tiền và thời gian sẽ nhiều một

ít, ngài cảm thấy thế nào?"

"Vậy mất khoảng bao lâu?"

"Một tháng."

"Mẹ nó— dài như vậy sao?"

"Bởi vì là đặt hàng từ nước ngoài, cho nên..." Đôi mắt của nhân viên cửa hàng

chuyển động: "Chủ yếu là do chiếc xe này của ngài quá quý giá, chúng tôi cũng

không dám làm bậy."

Lục Thâm được vỗ mông ngựa làm cả người thoải mái: "Được, một tháng thì

một tháng."

"Vâng, ngài qua bên này thanh toán..."

Lục Thâm nâng bước vào bên trong, đột nhiên ánh mắt hơi dừng lại, chớp mắt,

rồi lại chớp mắt, bỗng mở miệng gọi nhân viên cửa hàng: "Cô lại đây!"

Nhân viên cửa hàng hơi dừng lại, cho rằng anh ta lại không hài lòng, tiến lên

thật cẩn thận hỏi: "Ngài còn có thắc mắc, hoặc yêu cầu gì sao?"

Lục Thâm chỉ vào chiếc xe Maserati cũng bị biến dạng kia: "Chiếc xe kia đưa

tới lúc nào?"

Trên mặt nhân viên cửa hàng hơi kỳ lạ: "Vừa nãy..."

Trong lòng lại buồn bực, không phải hai người này hẹn cùng một chỗ đó chứ?

Đều là siêu xe, cũng bị xịt sơn... Đứa trẻ trâu nào lại nghịch như vậy, cũng

không sợ bồi thường đến táng gia bại sản sao?