"Cô lừa tôi?!" Lục Thâm giậm chân.
Thẩm Loan ném cho anh ta một ánh mắt khinh thường: "Là anh quá đần."
Đau lòng quá, người anh em!
"... Cô muốn thế nào?" Sau một lúc lâu, người đàn ông cẩn thận mở miệng,
không còn kiêu ngạo như lúc trước mà giống con gà trống lớn bị thua trận hơn.
Thẩm Loan cầm lấy chai sơn xịt bên chân, ước lượng một chút rồi nhoẻn miệng
cười: "Đơn giản."
Lục Thâm thấy dáng vẻ xấu xa của cô,, nuốt nước miếng, đề phòng lui về phía
sau nửa bước, nhìn chằm chằm tay người phụ nữ, nói đúng ra là chai sơn xịt
không sử dụng màu trắng trong tay cô, nhìn không chớp mắt.
"Cô, dám?!"
"Thất gia không cho rằng tôi muốn xịt anh chứ?"
"Tất, nhiên, sẽ, không."
Nụ cười của Thẩm Loan trầm xuống: "Nhưng đúng là tôi muốn xịt anh đấy..."
Nói xong, bỗng nhiên ghét sát vào, ánh mắt xuất hiện ý cười nhưng không hiểu
sao lại khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo.
Lục Thâm phản xạ có điều kiện duỗi tay che trước mặt để bảo vệ khuôn mặt đẹp
trai của mình, nhưng tình huống như trong dự đoán vẫn chưa xảy ra, anh ta chỉ
cảm thấy đùi mình bị người ta sờ soạng một chút, lập tức hai má đỏ hồng.
Cũng không sợ khuôn mặt tuấn tú gặp nạn, thoáng chốc thu tay lại, ánh mắt
cũng không còn che đậy nữa, vừa lúc có thể nhìn thấy hết nụ cười sung sướng
trên khóe môi của cô gái, sau đó dời tầm mắt, dừng lại phía trên tay phải đang
giơ cao của cô, một chùm chìa khóa xe đang treo giữa không trung, cố ý lắc lắc,
mang theo vài phần ra oai.
Lục Thâm biến sắc, lập tức duỗi tay sờ túi quần, quả nhiên —
Chìa khóa xe của anh ta không còn nữa!
Thẩm Loan nhẹ nhàng ấn một cái, chỉ nghe một tiếng " Tích " rất lớn từ chiếc
Aston Martin màu vàng sáng chói cao quý cách đó không xa.
Lục Thâm căn bản không kịp ngăn cản, đã thấy Thẩm Loan giơ chân chạy như
điên đến bên xe anh ta, sau đó —
Xọet!
Xoẹt!
Xoẹt —
Thẩm Loan vỗ vỗ tay, bỏ chai sơn xịt xuống, vừa lòng nhìn tác phẩm của mình,
xoay người về phía Lục Thâm ngu người đang giơ hai tay ra: "OK, một chiếc
Aston Martin đến lượt tôi đã thành Martha, rất giá trị."
Dưới ánh mắt vô cùng đau đớn của Lục Thâm, Thẩm Loan không chút ghét bỏ
mà ngồi trên chiếc Martha màu đỏ của cô, một tay chuyên nghiệp lái xe, một
tay khác giơ ngón giữa lên với người đàn ông qua kính chắn gió: "Thất gia, bài
học hôm nay chắc là đã dạy cho anh biết ý nghĩa của câu tự làm tự chịu là gì rồi
chứ? Well, như vậy là hòa nhau, bái bai~"
Nói xong, nghênh ngang rời đi, không biết cố ý hay là vô tình, lúc lướt qua Lục
Thâm, Thẩm Loan vừa lúc đạp chân ga một cái, lập tức phun cho người nào đó
khói xe đầy mặt.
"A phì—" Cho đến khi cuối cùng không nhìn thấy mông xe, Lục Thâm mới
phản ứng lại, vội vàng thổi mấy hơi mới loại bỏ sạch sẽ cái mùi ghê tởm kỳ lạ
kia.
Rồi sau đó tiến lên hai bước, khóc ngã vào trên mui xe yêu quý: "Martin bé nhỏ
của ba, con bị người ta đạp hư rồi, ba rất xin lỗi con..."
Một trận khóc lóc thảm thiết cứ quanh quẩn trên không trung ở bãi đỗ xe, kéo
dài không tan, đúng lúc có người tới lấy xe, chỉ thấy một người đàn ông đẹp trai
nhưng chật vật khóc lóc nằm trên một chiếc siêu xe Aston Martin màu vàng.
Về phần nguyên nhân...
Mọi người vừa xem đã hiểu ngay, dù sao trên thân xe cũng có một hàng chữ "S
—H—I—T" xiêu xiêu vẹo vẹo rất dễ chú ý.
......
Xe không thể lái nữa, dọc theo công ty đến cửa hàng 4S, Thẩm Loan cũng đã
thu hoạch được vô số ánh mắt đánh giá và kinh ngạc thú vị, thậm chí có người
trực tiếp lấy điện thoại bắt đầu chụp ảnh quay video.
Siêu xe, xịt sơn, lời thô tục, quả thực chính là điểm nhấn lớn nhất!
Mặc dù tới cửa hàng 4S rồi, nhân viên tiếp đón khách hàng cũng không khỏi có
vẻ mặt kỳ lạ: "Thưa cô, xe của ngài là..."
"Trò đùa dai của đứa trẻ trâu..." Thẩm Loan nhẹ nhàng bâng quơ nói.
Mà lúc này, Lục Thâm bị mắng là "Đứa trẻ trâu" cũng vô cùng lo lắng tìm kiếm
cửa hàng 4S gần nhất, khóc đủ rồi anh ta mới nhớ tới phải cứu bé yêu của
mình...