Lúc Thẩm Loan nhéo Lục Thâm đi, không quên thuận tay lấy lại một ít sơn màu
trắng trong góc tường.
Kéo kéo tới bãi đỗi xe, Thẩm Loan trực tiếp ném người tới nóc xe.
"Sr---" Lục Thâm hít một ngụm khí lạnh, nhíu chặt mày cố nén tia đau đớn.
Một cú ném này cũng không nhẹ.
Thẩm Loan thấy thế, nghĩ thành quả tập luyện của mình trong khoảng thời gian
này cũng không tệ lắm, ít nhất sức lực cũng mạnh hơn ban đầu, dùng chút cách
hay, gạt ngã một tên Lục Thâm là không thành vấn đề.
"Thế nào hả thất gia? Nhớ rõ không?" Thẩm Loan vỗ vỗ mui xe, vang lên vài
tiếng cộp cộp, ý cười không đổi: "Đây là kiệt tác của anh, chơi vui không?"
Người đàn ông nhìn mui xe Martha bị vẽ đến rối tinh rối mù, hồng mà trắng đối
lập mạnh mẽ, rất chói mắt, nhưng ngoài miệng có đánh chết cũng không thừa
nhận: "Cô cái người phụ nữ này, tùy tiện nói mấy câu đã muốn hắt bát nước bẩn
lên người gia à, ai có thể chứng minh? Có bản lĩnh thì xem camera đi."
"Đã xóa rồi, sao mà xem? Hay là thất gia dạy cho tôi?"
Người đàn ông nâng mắt, quay lại nhìn cô một cái.
Thẩm Loan: "Tôi đoán anh chắc chắn muốn hỏi, sao tôi lại biết được, đúng
không?"
Lục Thâm: "..." Mắt của người đàn bà đanh đá lại độc như vậy?
"Rất đơn giản, gần đây tôi chỉ đắc tôi một mình thất gia, không còn ai cả."
"Nhưng sao cô lại biết tôi ở phòng điều khiển?" Người bình thường không phải
đều nói bảo vệ mở camera, sau khi tìm được đầu sỏ gây tội, sau đó báo cảnh sát
xử lý sao?
Người phụ nữ này lại không nói hai lời, trực tiếp nhảy vào bắt được anh ta,
giống như đã sớm biết anh ta núp ở bên trong. Lục Thâm tự hỏi, anh ta đã rất
cẩn thận, không để lại dấu vết gì mà...
"Cho nên, thất gia thừa nhận?"
Sắc mặt Lục Thâm tối sầm: "Tôi không có!"
"Không thừa nhận, nhưng lại làm --- là ý này à?"
"..." Má nó! Người đàn bà thúi này đào hố cho anh ta nhảy, có thừa nhận hay
không đều có chuyện để nói.
Thẩm Loan hiểu rõ lại châm chọc nhìn anh một cái, giống như đang nói "tôi biết
anh là cái móng meo miệng đầy lời nói dối nhưng không hề chịu trách nhiệm" --
-
"Nói cho anh cũng không sao. Theo cái tính vừa keo kiệt vừa mang thù của thất
gia, còn có gì vui hơn việc tận mắt nhìn thấy tôi xấu mặt? Vì thế, đương nhiên
ngài sẽ ở lại, tốt nhất là có thể nhìn thấy dáng vẻ tôi tức muốn hộc máu, nổi trận
lôi đình."
Trúng phóc!
Nhưng... Vừa keo kiệt vừa mang thù là cái quỷ gì?!
Ánh mắt của người đàn ông biến thành u oán, như bị làm nhục: "Cô lại mắng
tôi?"
"Sao, tôi còn không được mắng anh à?"
"Dựa vào cái gì? Cô cho rằng cô là ai?"
"Dựa vào tôi là chủ nhân của chiếc xe này, mà anh làm gì với xe tôi, trong lòng
không tự hiểu à?" Thẩm Loan lại đánh vào mui xe, giống như đó là mặt của Lục
Thâm.
Trán người đàn ông nhăn lại, quay đầu đi: "Tùy cô nói thế nào, dù sao cũng
không phải tôi làm."
"Anh chắc chứ?"
"Hừ--- tôi rất chắc chắn, cực kỳ, chắc chắn!" Camera đã xóa hết rồi, anh ta cũng
không tin Thẩm Loan còn có thể tìm được chứng cứ chứng minh là anh ta làm.
"Đáng tiếc..." Người phụ nữ từ từ thở dài.
Ánh mắt Lục Thâm chợt lóe: "Cô có ý gì?"
"Thất gia có biết một câu, tên là --- thông minh cả đời, thông minh cả đời, hồ đồ
trong chốc lát?"
Người đàn ông ngậm miệng không nói gì, phải biết rằng, nói nhiều sai nhiều,
còn không bằng im lặng là vàng.
Có thể thấy được, con trai chủ địa ốc cũng không phải là ngốc đến hết thuốc
chữa.
Thẩm Loan cười nhẹ nhàng: "Camera theo dõi gara đúng là bị anh xóa, tôi cũng
không tìm lại được, nhưng trong phòng điều khiển của bảo vệ cũng có camera,
anh... không biết à?"
Sắc mặt Lục Thâm biến đổi.
Mẹ nó! Sao anh ta lại quên cái này nhỉ?
Ý cười bên môi cô gái dần dần tăng thêm: "Thấy vẻ mặt của anh, đúng là chưa
xóa nhỉ?"