"Camera hỏng rồi, không quay lại được, muốn trách thì trách chính cô xui xẻo,
ông trời... sẽ không bỏ qua cho người phụ nữ xấu xa, đáng đời cô!" Bảo vệ lặp
lại từng chữ theo lời Lục Thâm dạy ông trước đó, vẻ mặt so với khóc còn khó
coi hơn, lời này nói ra, dù là ông ta cũng muốn tự cho mình một bạt tai chứ
đừng nói đến chủ xe bị hại kia.
Lục Thâm nghe xong, vẫn không mấy hài lòng, sửa lại: "Đầu tiên, câu "ông trời
sẽ không bỏ qua cho người phụ nữ xấu xa" này, giữa đừng có ngừng; tiếp theo,
vẻ mặt phải mạnh lên, động tác dứt khoát, ti tiện lên, hiểu ý tôi chứ?"
"..."
"Bỏ việc? Hả?"
"Hiểu rồi!"
"Được rồi." Lục Thâm vỗ vỗ bả vai của ông ta, cười đến rất sung sướng: "Tiếp
theo, xem ông biểu diễn, ngàn vạn đừng làm cho gia thất vọng! Nếu không, hậu
quả ông sẽ biết, ha ha..."
Bảo vệ run một cái, không ngừng vội vàng lắc đầu.
Thẩm Loan không ngoài dự liệu đi vào dãy bảo vệ, đi thẳng đến phòng điều
khiển.
Bảo vệ chờ đợi đã lâu, lúc nhìn thấy cô, như rút được gánh nắng, ừ, chỉ cần nói
ra thôi, công việc sẽ được bảo vệ.
Hít sâu, một hai ba...
Lúc ông ta mở miệng định nói, người phụ nữ cực kỳ bình tĩnh đảo ánh mắt lạnh
lùng qua: "Câm mồm."
A!
Ánh mắt người phụ nữ vừa tiếp xúc, cả người bảo vệ đã cứng đờ, trong nháy
mắt rơi vào hầm băng, trừ lạnh, vẫn chỉ là lạnh.
Không để ý tới bảo vệ đã sừng sờ, Thẩm Loan lập tức lướt qua máy theo dõi,
một chân đá văng cửa gỗ trong phòng, đằng đằng sát khí vọt vào.
Rất nhanh, truyền đến một tiếng kêu như giết heo.
"Thẩm Loan! Cô cô cô... có bản lĩnh thì buông tay!"
"Tôi còn tưởng là trò đùa của tên lưu manh nào, không nghĩ tới là ngài đó, thất
gia ---" Hai chữ cuối cùng bị cô kéo dài ra, vô cùng châm chọc.
"Cô đừng có mà nói hươu nói vượn, có chứng cứ gì chứng minh là tôi làm
không? Cô lấy ra xem? A --- cô nắm tóc tôi làm gì?! Đừng tưởng rằng cô là phụ
nữ, tôi sẽ không làm gì nhé... A! Sao cô còn nắm?!"
"Ha, tôi đổi nhé?"
Chỉ nghe một tiếng kêu lớn hơn nữa, bảo vệ ở phòng ngoài đã hoàn toàn mất đi
năng lực phản ứng vẫn cứ không thể tránh né mà run lập cập, da đầu chợt căng
lên.
"Mẹ nó -- cô không nắm mà đổi thành cào đúng không? Dừng tay! Cô cái đồ
đàn bà đanh đá, đừng tưởng rằng quyến rũ anh sáu của tôi thì có người chống
lưng, nói cho cô biết, không có cửa đâu --- ô hay! Còn cào à? Người phụ nữ
đáng chết..."
Thẩm Loan xách tai Lục Thâm kéo anh ta từ trong ra, bảo vệ trợn mắt há mồ,
không thể phủ nhận trong lòng có một chút thoải mái.
Người xấu có ngày bị trời phạt! Đáng đời!
Lục Thâm sống hai mươi mấy năm, trừ khi còn nhỏ bị người lớn dạy dỗ, còn
chưa từng bị những người khác đối xử như thế này. Nghe nói, ở đất Du Châu,
đàn ông bị véo tai sẽ trở nên sợ vợ, loại người này gọi chung là "bà tai".
Dù sao, đối với thất gia "ông đây thiên hạ đệ nhất" mà nói, bây giờ dù là mặt
mũi, hay là áo trong, đều bị lột xuống hết, dùng sức dẫm lên mặt đất, vừa xấu
hổi vừa buồn bực, vừa tức vừa hận.
Nếu Thẩm Loan là đàn ông, lúc này đã sớm bị hai đấm của anh ta nằm trên mặt
đất, kêu cha gọi mẹ.
Nhưng cô lại cố tình không phải!
Lục Thâm có ngốc, cũng không làm ra chuyện đánh phụ nữ này, huống chi, anh
ta có lỗi trước, cho nên, trận dây dưa từ trong ra ngoài này, đều phòng thủ là
chính, vẫn chưa chủ động tấn công.
Nhưng Thẩm Loan cũng quá hổ báo rồi, so với những bà chị có chồng ở tứ hợp
viện còn ác hơn, xuống tay không mang theo một chút do dự.
Nắm là nắm, tóc đã bị cô làm rụng đi một nhúm.
Cào là cào, cổ đã bị cào rách nát rồi, da trâu cũng không chịu nổi nhiều lần như
vậy.
Cho nên, bây giờ Lục Thâm muốn bao nhiêu chật vật, thì có bấy nhiêu chật vật.
Mẹ ơi... Cứu mạng...