Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 191




"Liễu Liễu, nghe nói tối qua cô nhận một đơn lớn?"

Cô bé nghe vậy, mặt lộ vẻ thẹn thùng, động tác tô son cũng ngừng lại, cười

duyên gật đầu: "Đúng vậy ạ."

Người phụ nữ bỗng nhiên sáp vào, hai mắt tỏa sáng: "Bao nhiêu."

"Chuyện này..."

Giữa các tiểu thư* không hỏi thăm giá là quy củ ngầm thừa nhận, người phụ nữ

hỏi như vậy, hiển nhiên đã vượt qua.

*Nghĩa lóng là gái bán hoa.

"Chậc, xem ra giá đúng là không thấp, nói năng cũng dè dặt rồi."

"Chị Lệ Lệ, không phải em..."

"Được, vậy thì nói một chút đi, dù sao người tò mò cũng không phải một mình

tôi."

Trong phòng trang điểm lớn như vậy, không ít người đã dừng động tác, vểnh tai

nghe.

Qua một buổi tối truyền đi, tất cả các tiểu thư trên dưới Paris Night đều biết

chuyện "người phụ nữ les mua xuân nghìn vàng", nghe nói không được chọn

cũng có được một nghìn đồng, huống chi may mắn được chọn, chỉ sợ thu nhập

càng nhiều!

Liễu Liễu mím môi, sắc mặt trắng bệch.

"Đúng vậy, đây vẫn là lần đầu tiên chúng ta tiếp đãi les, Liễu Liễu gọi là gì ấy

nhỉ... gọi là gì... Khai sáng đầu tiên! Cũng chia sẻ cho mấy chị em một chút

thôi!"

"Tôi rất ngạc nhiên hai người cuối cùng làm thế nào? Người nào trên người nào

dưới? Trực tiếp làm? Hay là mượn công cụ?"

"Thời gian dài hơn?"

"Có thoải mái không?"

"Có khoái cảm không?"

"..."

Vấn đề này nối tiếp vấn đề khác, càng ngày càng lộ liễu, Liễu Liễu bị những

người không biết xấu hổ này hỏi đến hai má đỏ lên, cắn cắn môi, nước mắt quật

cường trong hốc mắt, chực chờ như có thể trào ra bất cứ lúc nào.

Rầm ---

Lúc cô bé không thể chống đỡ được nữa, cửa bị đẩy ra, đập vào tường, phát ra

một tiếng vang lớn.

Cùng với tiếng giày cao gót nện trên mặt đất, một hình bóng thướt tha chậm rãi

bước vào, giữa lông mày lộ ra sự lạnh lẽo, nhàn nhạt đảo qua mọi người: "Giám

đốc Cao bảo mọi người đến quầy bar lầu một, có việc cần nói."

Rất nhanh, mọi người rời khỏi phòng trang điểm.

Liễu Liễu cúi thấp đầu, luống cuống tay chân lau sạch nước mắt, đột nhiên

trong trầm mắt xuất hiện một bàn tay trắng, thon dài, cầm khăn giấy: "Dùng cái

này đi."

"Cảm ơn chị Đàm."

"Không cần để ý tới lời những người đó, ăn không được nho mới nó nho chua."

"Vâng." Cô bé gật đầu, hít mũi: "Nếu em là mấy chị đó, em cũng sẽ rất tò mò.

Chị Đàm, chị không tò mò à?"

"Tò mò, nhưng tôi sẽ không làm khó người khác."

"Cũng không tính là làm khó, em chỉ là không thích ánh mắt của mấy người đó,

quá trắng trợn. Nếu chị Đàm muốn biết, em chắc chắn sẽ không giấu!"

"Vậy à?" A Đàm nhướng mày, không để bụng, hiển nhiên không xem là thật.

"Tất nhiên! Thật ra em và khách nữ đó không có gì..."

"Hở?"

"Nhưng mà." Liễu Liễu nhếch miệng cười, như con chuột nhỏ trộm dầu, hạ

giọng rất thần bí nói: "Vị khách đó thật sự hào phóng, gần ba mươi ngàn đồng

đó!"

Người phụ nữ nheo mắt.

"Chị Đàm, chúng ta đi xuống đi, giám đốc Cao không thích có người đến trễ."

A Đàm giấu đi tia thâm trầm xẹt qua ở đáy mắt: "Được."

...

Minh Á, văn phòng giám đốc.

"Nhanh như vậy?" Thẩm Loan ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Miêu Miêu ở đối

diện.

Người phía trước sửa sang lại tư liệu và tài liệu rồi đưa qua: "Đây là sách lược

gần nửa năm của Thiên Thủy, đúng trình tự thời gian, từ trước đến sau, ba trang

cuối cùng là một tháng gần đây, phần lớn đều còn ở trạng thái chưa khởi động."

Theo tóm tắt của Miêu Miêu, Thẩm Loan xem sơ một nửa, tạm thời chưa phát

hiện ra chỗ khả nghi, càng lật về sau, tốc độ càng chậm, bỗng nhiên ánh mắt

dừng lại.

"Khai phá khu nhà giàu số 12 của tập đoàn Hối Hải Hỗ Châu Quỳnh Hoa?"

Miêu Miêu: "Nghe nói bên Thiên Thủy còn đang đàm phán, còn có mấy nơi rất

mạnh cũng đang cạnh tranh, xác suất thành công không cao. Nhưng kỳ lạ là,

Thiên Thủy giống như rất có tự tin, tốn không ít người để làm phương án thực

thi cụ thể."