Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 187




Đời trước lúc này, Thẩm Loan đã trở thành gái rót rượu ở Paris Night.

Bốn năm, từ lúc bước vào con đường này, cô đã trải qua ngàn vạn việc, có khi

đón khách, có khi tiễn khách, lại chưa từng được trải nghiệm được cảm giác khi

làm một vị khách.

Không có bằng cấp, cũng không có người thân, vì sống sót, cô chỉ có thể bán rẻ

tiếng cười ngày qua ngày mà, cố gắng mời rượu, mỗi ngày phiền não làm thế

nào để bán được rượu, khát khao có thể lấy nhiều thêm một ít tiền trích phần

trăm, sợ nhất là không hoàn thành mục tiêu doanh số rồi bị quản lý chỉ vào cái

mũi nhục mạ.

Những tháng ngày như vậy trôi qua suốt bốn năm, mãi đến khi Thẩm Xuân

Giang tìm tới cửa đưa cô về nhà họ Thẩm, mới đặt dấu chấm câu cho tất cả.

Không ngờ, đó lại là sự bắt đầu một cơn ác mộng khác!

"Cẩn thận!" A Khải hô lên.

Thẩm Loan nhìn nước có ga bị sáng ra vì động tác quá mạnh của cô, không cảm

xúc mà thả cốc có chân ra: "Xin lỗi, trượt tay."

"Khăn giấy đây, lau đi."

"Cảm ơn."

Hai người lại hàn huyên thêm vài câu, có vài vị khách khác cũng gọi đồ, A Khải

vội vàng pha chế rượu, không nói chuyện cùng Thẩm Loan nữa.

Chờ mất một lúc anh ta mới rảnh rỗi để thu dọn quầy bar, lúc quay đầu lại nhìn

đã thấy Thẩm Loan đang bị một người đàn ông trẻ tuổi đẹp trai tiếp cận.

Cũng không biết cô nói gì, mới đầu người đàn ông còn tràn đầy tự tin, đến cuối

cùng lại chỉ mang vẻ mặt nản lòng mà tránh ra, trong mắt toàn là tiếc nuối.

Người phụ nữ nghiêng đầu cười, dưới sự che dấu của lớp trang điểm đậm có thể

thấy được mơ hồ vẻ mặt vô tội, ánh mắt trong trẻo.

"Này, rất đẹp trai, cô không thích à?" A Khải ghé sát vào, tò mò dò hỏi.

Thẩm Loan chớp chớp mắt, lông mi giả dày đậm giống hai chiếc quạt, nhỏ

giọng: "Thật ra, tôi thích phụ nữ."

A Khải kinh ngạc, nhưng đã nhanh chóng lựa chọn chấp nhận: "Tình yêu không

có tội, hy vọng đêm nay cô có thể tìm được một người bạn thích hợp."

Hộp đêm, ren, trang điểm quyến rũ, liên hệ mấy từ ngữ mấu chốt lại, không khó

tưởng tượng mục đích của đối phương trong chuyến này, A Khải không phải

gay, nhưng anh ta đã thấy nhiều, cũng dần dần đã có thể thấu hiểu và tôn trọng.

Thẩm Loan cong môi: "Cảm ơn lời chúc của anh, tôi muốn chọn người, nên tìm

ai bây giờ?"

"Chọn, người?" A Khải nuốt nuốt nước miếng, là "chọn người" theo như cách

anh ta đang hiểu à?

"Sao, chỉ cho đàn ông các người tìm mấy cô chơi cùng ngủ cùng, chứ không

cho phụ nữ tìm mấy cô ấy tìm vui à?"

"Nhưng... Theo tôi được biết, hình như Paris Night không có dịch vụ mại dâm

..."

"Không có à?"

A Khải lắc đầu, đây là vũ trường, chỗ cho đàn ông tìm phụ nữ tiêu khiển, không

phải chỗ của trai bao, cũng không phải quán bar gay, đương nhiên sẽ càng

không suy xét đến nhu cầu đặc thù của nhóm "les" này.

"Sẽ có." Thẩm Loan tươi cười chắc chắn.

Dưới ánh nhìn thẳng tắp chăm chú của A Khải, người phụ nữ lấy một chồng tiền

giất ra từ túi xách nhỏ đeo bên vai, nhìn độ dày này ít nhất phải đến gần hai

mươi ngàn.

So sánh với mấy vị khách vung tiền như rác thì không tính là nhiều, nhưng đối

với tầng lớp làm công ăn lương như anh ta lại là một khoản dụ hoặc không nhỏ.

"Anh nói xem có cái này," ngón tay trắng trẻo mảnh dài nhẹ nhàng vuốt qua

mệnh giá tiền, giống lông chim phất qua đầu quả tim, mềm nhẹ từ tốn, mang

theo một ma lực quyến rũ: "Sự việc có thể dễ làm hơn một chút hay không?"

"Vậy... Tôi đi hỏi giúp cô?"

Thẩm Loan gật đầu, bên môi hiện lên một độ cong vừa lòng: "Đi thôi, nhớ gọi

nhiều người một chút, tôi muốn chọn thật chậm rãi, cẩn thận. Giá cả không phải

vấn đề, mấu chốt là chất lượng."

A Khải liên tục nói được: "Cô chờ ở đây một lát, tôi sẽ trở lại ngay..."

Nếu đối phương không phải chỉ định muốn phụ nữ, anh ta thực ra cũng muốn tự

đề cử mình, phải biết rằng kia chính là tiền, một xấp thật dày, còn chưa đếm hết

xấp đã bằng mấy tháng tiền lương của anh ta!