"Lục..."
Chữ "Gia" còn chưa ra khỏi miệng, Sở Ngộ Giang chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng
dáng lạnh lùng đi lướt qua, dọa anh ta lạnh cả người.
"Xong xong." Lục Thâm phối hợp rùng mình một cái, rụt cổ lại như một con
chim cút không có cách nào đối diện với hiện thực: "Tôi ngửi được mùi của sự
chết chóc, Tiểu Giang Giang anh nói xem anh ấy có làm thịt tôi không?"
"... Có thể lắm."
Lục Thâm đột nhiên cảm thấy cả thế giới này độc ác với anh ta, nhưng...
"Vì sao chứ? Thẩm Loan và anh sáu rất thân thiết sao? Dựa vào đâu mà cô ta
chỉ cần gọi một cú điện thoại, anh sáu đã lo lắng chạy đến như thế? Hừ! Còn ra
tay đè tôi xuống mặt bàn, ông đây cũng cần mặt mũi chứ! Bây giờ cằm vẫn còn
đau đấy... Tiểu Giang Giang, anh nhìn hộ tôi xem, có phải tím rồi không?"
"... Hơi hơi."
Lục Thâm lập tức cảm thấy tủi thân, đưa tay túm lấy cổ áo Sở Ngộ Giang, hai
mắt ướt át, lóng lánh chớp chớp: "Anh nói xem, có phải anh sáu của tôi có "con
chó cái nhỏ" nào khác rồi không?!"
Há!
"Con chó cái... khác?"
"Đúng! Chính là thứ bên trong kia kìa! Không, con kia!" Lục Thâm tức giận chỉ
về hướng văn phòng.
Sở Ngộ Giang tỏ vẻ kì quặc: "Sao tôi lại không nhớ rõ, Lục gia từng có...
Khục... chó cái nhỏ?"
"Cái này không quan trọng!" Lục Thâm đột nhiên nghiêm mặt: "Quan trọng là,
bây giờ có phải con chó cái kia họ Thẩm phải không?!"
"Không, có?"
"Là "Không có", hay là "Có"?"
Sở Ngộ Giang im lặng trong chốc lát, anh ta vốn muốn nói "Không có", nhưng
nhìn tình huống này, bây giờ không có, không có nghĩa là sau này cũng không
có, vì lý do an toàn, anh ta nghiêm túc nói:
"Tạm thời không có."
"Tạm thời?!" Lục Thâm đột nhiên cao giọng thêm mấy tông: "Chẳng lẽ anh sáu
và Thẩm Loan kia thực sự có gì đó?"
"Cái gì?" Sở Ngộ Giang nhíu mày.
"Chính là cái kia!"
"Cái nào?"
Lục Thâm cắn răng: "Anh nói xem sao anh lại đần như vậy? Chính là cái kia...
Khục... Gian tình!"
"Gian tình? Có từ này sao?"
"Gian tình! Gian tình!" Nếu như không phải đang lấy tin tức trực tiếp, Lục
Thâm thật sự không muốn nói chuyện với tên ngốc này.
Sở Ngộ Giang nghiêm túc suy nghĩ, từng ngủ với nhau rồi có tính là có gian
tình không?
Thế là, trong ánh mắt kinh ngạc như nhìn thấy ma của Lục Thâm, anh ta chậm
rãi gật đầu: "Ừm, có."
Trên đường về, Sở Ngộ Giang lái xe, Quyền Hãn Đình và Lục Thâm chia nhau
hai đầu ghế ngồi phía sau xe, ở giữa chừa lại khoảng trống đủ cho một người
ngồi, tựa như vạch ra ranh giới Sở - Hà, một bên là Tây Sở Bá Vương đang tức
sùi bọt mép, một bên là Cao Tổ Lưu Bang đang run lẩy bẩy.
Sở Ngộ Giang nhìn cảnh đấy trái tim cũng lạnh theo, yên lặng chắp tay rơi nước
mắt thông cảm cho Thất gia.
Nửa tiếng sau, sơn trang Đông Ly.
Quyền Hãn Đình bước vào sảnh chính, Sở Ngộ Giang theo sát phía sau, chỉ còn
Lục Thâm vẫn lề mà lề mề ở ngoài hoa viên, tiến hai bước lùi ba bước, hận
không thể mọc thêm cánh, bay thẳng đi.
Cứ làm chuyện xấu hổ như thế khoảng hai phút, rốt cuộc Sở Ngộ Giang không
nhịn được nữa mà chạy ra bắt người: "Tiểu Thất gia, cậu xem, tự mình đi vào,
hay để tôi bắt vào?"
Lục Thâm nuốt một ngụm nước bọt, cười còn khó coi hơn khóc: "Có... Có lựa
chọn nào khác không?"
"Có." Sở Ngộ Giang cười tủm tỉm gật đầu.
"Cái... cái gì?"
"Bị Lục gia bắt vào."
"..." Anh ta có thể lựa chọn bị chó mang vào không?
Cuối cùng, Lục Thâm khẽ cắn môi, vẫn đi vào, ừm, chủ động.
Quyền Hãn Đình ngồi trên ghế sa-lon trong phòng khách, không nói một lời,
hơi thở lạnh lẽo quanh thân không thể ngăn lại nổi.
"Anh, anh sáu?"
"Chống đẩy một trăm cái."
"Không phải, anh nghe em giải thích trước đã, em làm như vậy là bởi vì..."
"Chuẩn bị, bắt đầu!"
Lục Thâm cứng đờ, phản xạ có điều kiện nằm sấp xuống, tay chống nền đất, bắt
đầu lên lên xuống xuống, thở hổn hển.
Tốc độ rất nhanh, nhưng trong lòng cục cưng lại là... Không muốn a a a a!