Chợt trong lòng xuất hiện cảm giác thất bại, Quyền Hãn Đình giống như một
quả bóng bị xì hơi, mặc dù nghiến răng nghiến lợi, nhưng nếu cẩn thận nghe kĩ,
thì không khó để nhận ra sự bất đắc dĩ xen lẫn trong đó.
"Em cứ phải đối đầu với tôi như vậy sao?"
Thẩm Loan bĩu môi: "Rõ ràng là chú không nói lý lẽ trước..."
Quyền Hãn Đình dở khóc dở cười: "Tôi có sao?"
"Vừa vào cửa đã muốn chất vấn hỏi tội, nói một câu có vẻ quái dị, tôi đã nói
không cho rồi, còn cứ lặp đi lặp lại ép buộc. Anh nói xem có hay không?"
Ha!
"Sao nào, không tiếp tục cãi chày cãi cối nữa à?" Thẩm Loan giật giật khóe
miệng, nhếch lên một độ cong mỉa mai, giống như đang nói: Thôi đi, chẳng lẽ
tôi còn không biết anh như thế nào nữa à?
"Đúng, tôi thừa nhận chuyện này là thằng bảy làm sai, nhưng tôi đã xin lỗi em
rồi, xin nhận lỗi, cái đó gọi là chất vấn sao?"
"Hả. Ai là người vừa vào cửa đã hỏi: "Cô trói thằng bảy là có ý gì?" vậy?"
"..."
"Phản ứng đầu tiên của anh là hỏi chuyện Thất gia bị trói, chứ không hỏi lý do
tại sao anh ta bị trói. Có phải làm kẻ cướp lâu rồi nên cũng quen cách nói
chuyện và làm việc thô lỗ kiểu vậy không?"
Đây là lần đầu tiên Quyền Hãn Đình bị người ta chỉ thẳng vào mũi mà mắng là
"Kẻ cướp", cảm giác này nói thế nào? Có chút mới lạ, có chút kích thích, còn có
chút... Mừng thầm khi bị tai vạ?
Tóm lại, vô cùng phức tạp.
"Không phải kẻ cướp." Anh đột nhiên mở miệng.
Thẩm Loan cười lạnh: "Kẻ cướp vĩnh viễn sẽ không thừa nhận mình là kẻ
cướp."
Quyền Hãn Đình lắc đầu, ma xui quỷ khiến nói: "Bởi vì kẻ cướp còn thiếu một
áp trại phu nhân."
"..." Hai mắt Thẩm Loan né tránh.
"Em tránh cái gì?" Anh cười.
"Tôi tránh cái gì?!" Cô hung dữ nói.
"Ánh mắt."
"..."
"Cô nhóc, nhìn tôi này."
Cô không chịu, con mắt đảo liên tục, kiểu gì cũng không chịu nhìn anh một cái.
Quyền Hãn Đình đưa tay giữ cằm cô lại, chậm rãi xích lại gần, chóp mũi hai
người đụng vào nhau, hơi thở gần trong gang tấc.
Nhịp tim của Thẩm Loan chậm nửa nhịp, bị ép nhìn vào ánh mắt thâm thúy sâu
sắc của người đàn ông.
Cô thấy được cái bóng của mình bên trong, còn anh chăm chú ngắm nhìn nét
mặt của cô, suýt nữa khiến Thẩm Loan cho rằng cô là cả thế giới của anh.
Bề ngoài đẹp đẽ, đôi mắt xinh đẹp, thân phận khiến vô số người phải chạy theo
như vịt, Quyền Hãn Đình như thế này có thể làm cho vô số phụ nữ dâng hiến tất
cả vốn liếng, Thẩm Loan không phủ nhận cảm giác ấy, nhất là, đây là người đàn
ông đầu tiên của cô.
Nhưng những điều đó, chưa đủ để cô bước ra khỏi vỏ bọc.
Có người nói, tình dục là thân thể giao lưu, còn tình cảm là hai trái tim kết nối
được với nhau. Cô đã từng chết một lần, thân thể đối với cô là rất quan trọng,
nhưng cũng chẳng phải quan trọng nhất, nhưng trái tim thì khác, cô nhất định
phải cẩn thận xem xét, có lẽ cả đời này sẽ không tùy tiện giao ra.
Đã chắc chắn không được đáp lại, thì ngay từ đầu nên tự quản lý được chính
mình.
Dao động trong mắt cô gái ít dần, cuối cùng là biến mất hoàn toàn, chỉ còn lại
sự lạnh nhạt, Quyền Hãn Đình cảm thấy rõ ràng, trái tim ấy dường như chìm
vào hầm băng, ngoại trừ lạnh, thì chỉ còn lạnh thấu xương.
Anh chậm rãi, từ từ buông ra, rút tay lại, rủ xuống đặt song song hai bên người,
phút chốc, nhếch lên một nụ cười nhạt, từ đầu tới chân tỏa ra hơi thở hoang dã
khó miêu tả.
"Trái tim của em còn cứng hơn đá."
Nói xong bèn nhanh chân rời đi.
Thẩm Loan đứng tại chỗ, nhìn bóng dáng dù thất bại nhưng vẫn thẳng tắp của
người đàn ông, chậm rãi nhíu mày, tựa như ngờ vực, lại tựa như xoắn xuýt.
Một lúc sau, chỉ nghe thấy một tiếng than nhẹ gần như không thể nghe được tan
vào không trung: "Thế này cũng được..."
Quân vô tình, thiếp vô ý, đêm đó ở suối nước nóng trong sơn trang không nên
trở thành lý do để hai người dây dưa.
Ngoài ý muốn chính là ngoài ý muốn, mặc dù hướng đi có hơi lệch, nhưng cuối
cùng vẫn về đúng đường.