Chuyện của Minh Á cuối cùng cũng kết thúc, Thẩm Loan khó khăn lắm mới thở
phào một hơi, không ngờ một phiền phức khác lại kéo đến.
"...Đã nói rồi tổng giám đốc Thẩm không ở đây, anh làm sao vậy?" giọng nói
suốt ruột của Miêu Miêu từ xa truyền lại, kèm theo tiếng bước chân ầm ĩ.
"À, không có? Cô cảm thấy tôi sẽ tin sao?" Người đàn ông đầy trung khí, dơ tay
lên đẩy: "Tránh ra! Đừng có chắn đường gia!"
Vừa nói, vừa trực tiếp đẩy cửa xông vào văn phòng.
Miêu Miêu cúi đầu, ánh mắt đầy áy náy: "Xin lỗi tổng giám đốc Thẩm, tôi
không ngăn được anh ta."
Lục Thâm cười lạnh: "Đây là cái "không ở đây" mà cô nói sao? Được đó nha chị
gái béo, nói dối cũng hay đó chứ!"
"Anh!"
"Quả nhiên, người béo lá gan cũng béo, haha haha..."
"Đủ rồi đó." Thẩm Loan bỗng dưng mở miệng: "Miêu Miêu, cô ra ngoài trước
đi, lần sau gặp phải tình huống như thế này trực tiếp gọi bảo vệ ở tầng lớn, có
những người bị quăng ra một lần không đủ, còn nhớ nhung đến lần thứ hai,
thích bị ngược đãi.
Sắc mặt Lục Thâm đen sì, rõ ràng nhớ đến kí ức gì đó không quá tốt đẹp.
Miêu Miêu quay người rời khỏi, nghĩ một chút, thuận tay đóng cửa lại.
Cứ như vậy, văn phòng làm việc to như thế, chỉ còn lại hai người, mặt đối mặt,
một đứng một ngồi, một bĩnh tĩnh một nóng nảy.
Bốn mắt đối lập nhau, mùi thuốc súng dần dần bao phủ dày đặc.
"Thất gia, anh tìm tôi có việc gì?" Thẩm Loan nhàn nhạt mở miệng, phá vỡ sự
trầm mặc.
Lục Thâm nói thẳng: "Hôm đó ở Minh Đạt, tình hình gì cô cũng nhìn thấy rồi,
tôi chỉ cần chiếc lắc tay."
Thẩm Loan chau mày.
"Đừng có nói chiếc lắc tay không ở chỗ cô, ngày hôm đó tôi đã nhìn thấy hết
rồi." Lục Thâm quét qua đôi mắt cô: "Nhưng, ngược lại Thẩm Khiêm rất tốt với
đứa em hờ là cô đó chứ, vật đấu giá mấy triệu nói tặng là tặng. Đáng tiếc, dường
như cô lại không quá cảm kích?"
Thẩm Loan nhếch mày, không tỏ rõ thái độ.
Người đàn ông sáp lại gần: "Nếu như tôi đoán không nhầm, ngày hôm đó phải
là cô vứt chiếc vòng tay đó trên đất, đúng không? Nếu như đã không thích, vậy
bán lại cho tôi, thế nào? Giá cả cô cứ nói?"
"Tôi rất tò mò, "nước mắt của Ares" rốt cuộc có sức hấp dẫn gì, đáng để cho Thất
Gia tốn công tốn sức như vậy, một bước lại lùi một bước?"
"Tôi thích, tôi cam tâm tình nguyện!"
Đương nhiên, một điểm càng quan trọng hơn nữa là anh ta đem theo nhiệm vụ
trên người, không lấy được vòng tay thì chỉ có thể ngoan ngoãn cút về Kinh
Bình, thật quá mất mặt...
"Tóm lại cô đưa cho tôi vòng tay, mọi chuyện ổn thỏa, nếu không..." Khóe
miệng người đàn ông nhếch lên một đường cong u ám.
Thẩm Loan cũng cười, chỉ là đáy mắt một mảng lạnh băng: "Nếu không cái gì?"
"Tôi sẽ cho cô biết, hoa sao lại đỏ như thế?"
"Vì sao?"
"Nhuộm máu."
Thẩm Loan ngừng lại một lát: "Cho nên, đây là uy hiếp?"
"Cô có thể cho là như thế?"
Lục Thâm tự cảm thấy lời nói ác liệt này vô cùng gian ác, nhưng cô gái đối diện
từ đầu đến cuối chỉ có một khuôn mặt lạnh nhạt là thế quái nào?
Mẹ nó tốt xấu gì cũng phải sợ một chút chứ!
Ơ! Sợ rồi sợ rồi, bắt đầu lấy điện thoại ra cầu cứu...
"Tôi nói cho cô biết, gọi bảo vệ cũng vô dụng, trốn được khỏi mùng một, còn có
thể trốn khỏi mười năm sao? Căn bản là không tồn tại đâu, được không?"
Thẩm Loan lại không vì thế mà có ý định dừng tay lại, chỉ thấy cô ấn xuống
màn hình mấy cái, sau đó đưa điện thoại lên tai, một dáng vẻ đợi điện thoại kết
nối.
Năm giây sau: "Chú Lục, anh em tốt của chú luôn mồm luôn miệng đòi giết tôi,
chuyện này chú có quản không? Không quản thì tôi sẽ tìm cảnh sát..."
"Chà!" Lục Thâm bỗng nhiên bổ nhào về phía trước, làm ra vẻ giành lại: "Cô
đặc biệt gọi điện thoại cho ai vậy?!"
Thẩm Loan nghiêng người tránh đi, cười nhẹ: "Quyền Hãn Đình."
Lục Thâm cứng nhắc bò nhoài trên bàn làm việc, sắc mặt đen như đít nồi.
"Chú Lục, nghe thấy hết rồi đó? Chú muốn xử lý thế nào?" Ngữ điệu nhẹ
nhàng, vẻ mặt hào hứng.
"...Tôi lập tức đến ngay."