Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 173




Thẩm Loan dùng máy tính của đăng nhập vào hòm thư Chu Trì, download báo

cáo tiến độ, in ra, trực tiếp lật xem.

Tốc độ xem không chậm, nhưng với Thẩm Loan mà nói, đã là trình độ vô cùng

tinh tế.

So với ý tưởng ban đầu của Chu Trì, khung cơ bản và quy tắc cạnh tranh của

trò chơi đã được mở rộng, giống như bức tranh gốc của cây cầu, nhưng cuối

cùng nó đã được hoàn thiện thành một《 Thanh Minh Thượng Hà Đồ 》.

Bất kể ý tưởng tổng thể hay thiết kế chi tiết, đều có thể nói hoàn mỹ, có thể thấy

được cả team đã tốn không ít tâm huyết, tất nhiên cũng thể hiện được thực lực

mạnh đến thế nào.

Thẩm Loan không hiểu lắm với việc phát triển trò chơi, cho nên trong khoảng

thời gian này cô đang cố bù đắp kiến thức, trước mắt xem ra hiệu quả không tồi,

ít nhất cô đã có thể đọc hiểu phần lớn thuật ngữ chuyên nghiệp.

Báo cáo có hai mươi trang, Thẩm Loan vừa xem vừa ghi lại ý kiến ở chỗ trống,

thấy chỗ nào không hiểu lắm thì lên mạng tra, cuối cùng gửi lại cho Chu Trì.

Làm xong tất cả, lại nhìn thời gian, mới phát hiện vậy mà đã bốn tiếng trôi qua.

Thẩm Loan xuống lầu ăn đại chút gì đó, khi trở về gặp được một bà lão, trong

tay vác hai bao đựng chai nhựa, bước đi như bay.

Hai người cùng vào tòa nhà đơn độc: "Hả? Cô gái trẻ, cô ở đây?"

Thẩm Loan không thừa nhận, cũng không phủ nhận.

"Nhưng sao tôi nhớ rõ người ở đây là một chàng trai trẻ? Lầu hai 2—1, không

sai mà... Nhưng, cũng có thể trốn tiền thuê phòng dọn đi rồi, chủ nhà cho cô

thuê phòng này hả?"

"..."

"Haizzz, chàng trai kia là người khá tốt, nhưng dây vào người không nên dây,

dọn đi cũng tốt, hy vọng cậu ấy có thể tránh được một kiếp." Bà lão nói luyên

thuyên.

Mặt Thẩm Loan khẽ động: "Dây vào người không nên dây?"

"A, tôi cũng đoán mò thôi. Khoảng thời gian trước, có mấy người đàn ông cao

lớn cánh tay xăm kín tới nhà này phá cửa vào nửa đêm, dọa chết người! Tôi hé

cửa ra nhìn trộm, không dám ra ngoài..."

Thẩm Loan thoáng trầm ngâm, không biết nghĩ đến cái gì, ánh mắt tối dần: "Bà

còn nhớ rõ là lúc nào không?"

"Trong tháng này. Cô bé, ở một mình thì đừng thuê phòng này, lỡ như đám

người kia lại tìm tới cửa, không đùa được đâu!"

"Vâng, hôm nay cháu sẽ dọn đi, cảm ơn bà."

Xem ra, chuyện Paris Night không thể lại dây dưa nữa.

...

Trên dưới Minh Á yên tĩnh một thời gian, đáng tiếc, ngày tháng vui sướng

không kéo dài, ngày ngày trôi qua, ảnh hưởng của "cơn bão đến trễ" cũng yếu

dần.

Rất nhanh, bầu không khí ở công ty lại bắt đầu trở nên chây lười.

Tuy không đến trễ, nhưng hiệu suất công tác vô cùng thấp, ví như ——

"Nếu tôi nhớ không lầm, tuần trước tổ sản xuất nội dung đã được bàn giao công

việc đến hôm nay là thứ sáu phải nộp, cô nói viết chưa xong?"

Tổ trưởng tổ sản xuất nội dung Trần Tú Văn cúi đầu, tóc dài rũ xuống đầu vai,

cả khuôn mặt cô ta bị che kín.

Thẩm Loan: "Nói đi!"

Thân hình người phụ nữ run rẩy, đây là lần đầu tiên cô ta nhìn thấy dáng vẻ tức

giận của Thẩm Loan, sợ hãi không nói nên lời, giống như bị một bàn tay vô

hình bóp chặt cổ, hơi thở càng ngày càng khó khăn...

Thái Vân đứng bên cạnh thở dài, cất giọng từ từ, nhắc nhở cô ta: "Cô không

muốn giải thích gì sao?"

"Tôi có!"

Thái Vân: "Vậy nói đi để tổng giám đốc Thẩm biết."

"Tôi...Không phải không muốn viết, do tổ ý tưởng bên kia, chậm chạp không

đưa khung ý tưởng của quảng cáo tới, đến nội dung tôi cũng không biết, sao làm

hoàn thành được công việc?"

Thái Vân: "Tổng giám đốc Thẩm, cô xem?"

Ánh mắt Thẩm Loan bình tĩnh: "Gọi tổ trưởng tổ ý tưởng đến đây