Nhưng những gì đang xảy ra trước mắt lại dễ dàng lật đổ những gì mà Thẩm
Loan đã định nhận, rốt cuộc là sai ở đâu?
Là Thẩm Khiêm bốn năm trước đạo hạnh không đủ, vẫn chưa được như kiếp
trước bốn năm sau mà cô nhìn thấy, hay là...vòng tay này cực kỳ đặc biệt?
"Thẩm Khiêm, đừng cho mặt mũi lại không cần!" Lục Thâm bị thái độ bướng
bỉnh hồ đồ làm cho suýt nữa dậm chân.
"Nói vậy, Thất gia cũng vậy." Không nóng không lạnh.
"Anh!"
"Tôi nói, tôi chỉ cần vòng tay."
Lục Thâm bị anh ta hoàn toàn chọc giận, híp nửa mắt, tươi cười lạnh lùng: "Nếu
hôm nay tôi nhất định phải đưa đi thì sao?"
Lúc này anh ta mới có dáng vẻ --- khắc nghiệt "Thất gia" nên có, lạnh thấu
xương, tàn nhẫn quyết đoán.
Nhưng Thẩm Khiêm cũng không rụt rè: "Vậy đừng trách tôi không khách sáo."
"Ồ, không khách sáo?" Lục Thâm giống nghe được chuyện gì đó rất buồn cười:
"Anh muốn không khách sáo thế nào?"
Vừa dứt lời, nắm đấm rét lạnh bay tới, bọc một trận cuồng phong cọ qua mũi
Lục Thâm, nếu anh ta không phản ứng nhanh, một đấm này rơi xuống chỉ sợ sẽ
chảy máu.
"Thẩm Khiêm, mẹ nó gan anh cũng thật lớn đấy!" Không nói hai lời, trực tiếp ra
tay.
"Tôi nói, tôi chỉ cần vòng tay."
"Được, là anh thiếu đòn, bị thương cũng đừng trách tôi!" Lục Thâm cởi áo
khoác, cởi khuy áo sơ mi và nút tay áo trên người.
Hai người ngay trong phòng họp, anh một quyền, tôi một chân, đấm đánh quấn
lấy nhau.
Thẩm Loan biết mình khuyên cũng không được, dứt khoát không làm việc vô
ích, xoay người cầm lấy điện thoại, trực tiếp gọi cho bảo vệ công ty: "Gọi người
bộ phận an ninh lên tầng 26."
Năm phút sau, bốn người mặc đồng phục bảo vệ tách hai người ra, lúc đó, khóe
miệng Thẩm Khiêm hồng hồng, xương gò má Lục Thâm bầm tím, kẻ tám lạng
người nửa cân, cũng không ai tốt hơn ai.
"Tôi đánh chết con bê nhà cậu —" Sau khi Lục Thâm bị bảo vệ kéo đi, hai chân
còn không cam lòng mà đá loạn một lúc.
Thẩm Khiêm lạnh lùng giương mắt, duỗi tay lau sạch vết máu trên khóe miệng,
hai bảo vệ túm lấy anh ta đồng thời buông tay, lui về phía sau nửa bước dùng tư
thế bảo vệ canh chừng tại chỗ. Bọn họ là nhân viên Minh Đạt, nên giúp ai trong
lòng sáng như gương.
Lục Thâm cũng tương đối thảm, anh ta cũng xem như là người biết đánh nhau,
từng chiêu từng thức giống như copy ra, ít đã bị hai bảo vệ túm lại, còn đâu
dáng vẻ chật vật như vừa rồi?
"Thẩm Khiêm, có gan thì chúng ta tiếp tục solo!"
"Tôi không có hứng thú đánh nhau." Nói xong, bước lên hai bước trực tiếp duỗi
tay vào trong túi quần Lục Thâm.
"Anh chẳng qua là ỷ vào người nhiều, đồ nhát cáy!"
Thẩm Khiêm nhíu mày, nhìn về phía hai bảo vệ nói: "Giữ chặt."
"Vâng!"
Cứ như vậy, Lục Thâm không chỉ không lấy được vòng tay, mà còn bị hai bảo
vệ một đường đưa đi.
Ánh mắt tức giận nhìn chằm chằm chỗ Thẩm Khiêm, đúng lúc nhìn thấy anh ta
nhét "nước mắt Ares" vào trong tay người phụ nữ kia.
Không sai, đúng là "nhét"!
Người phụ nữ nhíu mày, rõ ràng không muốn. Nhưng Thẩm Khiêm lại mạnh mẽ
hơn cô, vốn không cho đối phương cơ hội từ chối nào.
Lục Thâm nhớ trong lòng.
Thứ anh ta muốn mà không được, thế mà người khác lại không thèm nhìn lại.
Tốt, thật sự rất tốt!
Thẩm Khiêm đúng không? Anh ta nhớ kỹ rồi! Chuyện này sẽ không để yên đâu!
Còn người phụ nữ kia, thế mà lại gọi bảo vệ...
"Gia." Sở Ngộ Giang do dự: "Hình như tôi nhìn thấy Thất gia."
Người đàn ông đang ngồi ở ghế nhắm mắt nghỉ ngơi bỗng mở hai mắt nhìn
ngoài cửa sổ.
"Có cần đi giúp đỡ không?" Bởi vì Lục Thâm bị ném ra ngoài, quần áo nhăn
nhó, tóc cũng rối loạn.
"Đi hỏi xem đã xảy ra chuyện gì trước."
Sở Ngộ Giang gật đầu, đẩy cửa xuống xe.