"Tổng giám đốc Thẩm, chờ một chút!" Thẩm Loan đi ngang qua hành lang, lại
bị Miêu Miêu gọi lại.
"Làm sao vậy?"
"Có bất ngờ..." Nói xong, chớp chớp mắt, xoay người lấy từ trong quầyra một
bó hoa hồng đỏ.
Thẩm Loan nhướng mày: "Ai?"
"Cô."
"..."
"Chẳng lẽ là tôi sao?" Điểm ấy Miêu Miêu vẫn tự mình hiểu lấy được, từ nhỏ
đến lớn, đừng nói hoa hồng đỏ, ngay cả một cọng cỏ đuôi chó cũng chưa nhận
được đâu.
Cho nên lúc này trong mắt đều là hâm mộ, nhịn không được ảo tưởng lúc nào
cô ta mới có thể trở nên gầy và xinh đẹp vậy để có người theo đuổi?
Haizzz...
Có lẽ phải đợi kiếp sau.
Những bông hoa hồng đỏ nở rộ, trên cánh hoa còn dính những giọt nước nhỏ,
phản chiếu chiếc lá xanh mướt, kiều diễm ướt át.
"Tôi đếm rồi, tổng cộng có 21 đóa, có nghĩa là " tình yêu chân thành ". tổng giám
đốc Thẩm, có người tỏ tình với cô đấy!"
Thẩm Loan nhíu mày, nhận lấy bó hoa, tìm hai lần cũng không thấy tấm thiệp:
"Ai đưa tới?"
"Anh trai cửa hàng bán hoa. Tôi đang rối rắm không biết nên làm sao để đưa
hoa kín đáo vào văn phòng một chút, không ngờ đúng lúc cô ra luôn!"
"Không để lại tên họ người tặng hoa sao?"
Miêu Miêu lắc đầu: "Tôi cho rằng trong lòng cô biết nên không hỏi nhiều."
Chuyện tình cảm này, không phải đều bên ngoài mờ mịt mà trong lòng sáng rõ
sao? Chẳng lẽ nói, người theo đuổi tổng giám đốc quá nhiều nên không biết là
người nào? Miêu Miêu càng nghĩ càng cảm thấy không sai, thật đúng tò mò
chết, tò mò chết.
Thẩm Loan không rối rắm quá lâu, trong lòng mơ màng đã có đáp án, đặt bó
hoa lên trên quầy rồi nói với Miêu Miêu: "Tìm cái chai cắm vào rồi đặt trước
quầy lễ tân để trang trí."
"..." What?!
"Tất nhiên, nếu cô thích cũng có thể lấy về."
"Không phải... bó hoa này rất đẹp, cô thật sự không cần sao?"
Thẩm Loan lắc đầu: "Không cần."
Miêu Miêu yên lặng vì người tặng hoa mà đồng cảm rơi nước mắt, Tương
Vương có mộng, thần nữ vô tâm, quá đáng thương.
Vừa lúc thang máy tới, Thẩm Loan nhanh chóng rời đi.
Miêu Miêu đuổi theo: "Tốt xấu gì cô cũng lấy một đóa đi, đặt trong xe không
chỉ đẹp mắt mà còn có mùi thơm." Nói xong, thừa dịp cửa thang máy chưa đóng
lại, nhét một đóa vào trong ngực Thẩm Loan.
Lên xe ngồi vào chỗ rồi, Thẩm Loan tùy ý thả hoa hồng vào chỗ ghế phụ, khởi
động đechạy tới tổng bộ tập đoàn Minh Đạt.
Trên đường, điện thoại vang lên, chế độ lái điều khiển tự động nghe.
"Ai thế?" Thẩm Loan không tnhìn cũng không biết là ai.
"Loan Loan! Thế mà em lại không lưu số điện thoại của tôi?" Hạ Hoài như kẻ
dở hơi.
"Tôi đang lái xe."
"Chuyện đó không quan trọng, quan trọng là thế mà em lại hỏi tôi là ai, tức chết
rồi tức chết rồi..." Có thể tưởng tượng nhất định bây giờ anh ta đang trong trạng
thái dậm chân tại chỗ.
Thẩm Loan bất đắc dĩ giải thích: "Bởi vì lái xe cho nên không thấy nhắc nhở, có
hiểu không?"
"Tôi mặc kệ, tôi đang bị thương, bị nội thương rất nghiêm trọng."
"Đừng làm loạn."
Ba chữ, giọng điệu mang theo ý cười nhợt nhạt, lại lộ ra cưng chiều bất đắc dĩ...
Ôi, được rồi, Hạ Hoài thừa nhận anh ta ngây người rồi, nhưng mà thật sự lúc
nghe được, lập tức đánh trúng vào trái tim nhỏ bé đang đập thình thịch của anh
ta, trêu chọc đến phạm tội!
"Loan Loan, Loan Loan..." Anh ta liên tiếp gọi cô vài tiếng, mỗi một lần lại
càng thân mật triền miên hơn: "Làm sao bây giờ, hình như tôi..." Càng ngày
càng thích em rồi.
"Hả? Tôi không nghe rõ, hình như cái gì?"
"Khụ! Không có gì... Hoa tôi tặng em nhận được chưa? Thích không?"
Không khác với suy đoán của Thẩm Loan, quả nhiên là bút tích của Tiểu thiếu
gia ăn chơi trác táng này: "Nhận được rồi, sau này đừng tặng nữa."
"Vì sao? Em không thích hoa hồng đỏ? Hay là..." Anh ta tạm dừng một giây,
buồn bã nói: "Không thích người tặng hoa hồng?"
Thẩm Loan không phải kẻ ngốc, năm lần bảy lượt cô cũng đã nhận ra tâm tư
của Hạ Hoài.