"Tổng giám đốc Thẩm tìm anh ta làm gì?"
"Bây giờ tôi tưởng tượng đến chuyện bị gọi riêng vào chỗ đó, thì lại có bóng
ma."
"Con mực xào nghiện rồi?"
"Ngàn vạn lần đừng gọi tôi, ngàn vạn lần đừng gọi tôi... A di đà phật..."
Khoảng nửa tiếng sau, Trần Mặc đi từ bên trong ra, vẻ mặt bình tĩnh giống như
chưa xảy ra chuyện gì.
"Tiểu rầu rĩ, cậu... Không có việc gì chứ?" Đồng nghiệp bình thường có quan hệ
không tệ với anh ta nhỏ giọng hỏi, trong mắt tỏ vẻ quan tâm và lo lắng.
Trần Mặc cho anh ta một ánh mắt "Yên tâm": "Không phải vấn đề gì lớn."
"Vậy là tốt rồi."
Còn về phần anh ta bị gọi vào nói gì đó, đồng nghiệp cũng không dò hỏi tới
cùng.
Sau khi tan làm, Trần Mặc mời anh ta ăn cơm.
"Không phải năm mới, cũng không phải sinh nhật của tôi và cậu, sao lại đột
nhiên mời ăn cơm thế?" Đồng nghiệp cười trêu ghẹo.
"Chúc mừng."
"Chúc mừng chuyện gì?"
"Chúc mừng hôm nay tâm trạng tôi tốt."
"Lý do kiểu gì vậy?" Đồng nghiệp dở khóc dở cười.
"Sao cậu lại hỏi nhiều như vậy? Một câu thôi, ăn hay không ăn!"
"Ăn!"
"Đi..."
Ngày hôm sau, 7 giờ 50 Thẩm Loan đã đến dưới lầu công ty, đỗ xe xong lại
đứng chờ thang máy.
"Tổng giám đốc Thẩmg."
"Chào buổi sáng tổng giám đốc Thẩm..."
Mấy khuôn mặt đều rất quen, đúng là nhân viên của Minh Á.
Thẩm Loan mỉm cười gật đầu: "Chào buổi sáng."
Lần đầu tiên cảm thấy chữ "Chào buổi sáng" này không phải là lời khách sáo,
mà là — thật sự rất sớm.
7: 55, Thẩm Loan lại lần nữa nhìn đồng hồ xác nhận, nhìn cái này rồi nhìn cái
kia, căn bản không thể thấy rõ nhân viên Minh Á.
Đinh!
Thang máy tới rồi: "Thẩm tổng, cô đi trước đi."
...
8 giờ một phút, Thẩm Loan đến phòng đồ uống, lúc đi ngang qua khu làm việc,
ánh mắt hơi đảo qua, phát hiện mọi người đã đến đông đủ.
Xem ra, chuyện lần trước đã để lại bóng ma không nhỏ cho những người này.
Có một thực tập sinh đang gặm bánh mì, đối diện với ánh mắt Thẩm Loan đang
nhìn lại đây, tay run lên, bánh mì lộc cộc vài cái rơi xuống mặt đất, mắt to tủi tủi
chớp lại, dường như giây tiếp theo sẽ bật khóc ngay.
Thẩm Loan không nhịn được mà bật cười, cô... đáng sợ như vậy sao?
Giữa trưa, Thái Vân đưa cơm hộp mình làm đưa đến văn phòng Thẩm Loan:
"Tổng giám đốc Thẩm."
"Ừ? Sao lại là cô?" Tuy rằng chưa ban hành thông báo bổ nhiệm nhân sự chính
thức, nhưng Miêu Miêu đã nhận trách nhiệm làm trợ lý cho Tổng giám đốc,
mấy chuyệnđưa cơm linh tinh này, bình thường đều do cô ấymột mình làm hết.
"Đúng lúc tôi có việc tìm cô nên tiện tay mang tới."
"Không ngại tôi vừa ăn vừa nghe chứ?"
Thái Vân lắc đầu, cô là tổng giám đốc, cô vui thì tốt rồi.
Thẩm Loan mở hộp ra, ba món mặn một món canh, không tính là phong phú
nhưng cũng không kém, Thái Vân chậm rãi mở miệng —
"Chuyện năm người đó, chức vụ tương ứng cũng trống không, cô thấy nên
thông báo tuyển dụng một lần nữa, hay sắp xếp lại trong nội bộ?"
Vẻ mặt Thẩm Loan không đổi, thậm chí ngay cả mí mắt cũng không nâng: "Cô
nghĩ thế nào?"
Trong lòng Thái Vân căng thẳng, tuy rằng nhìn Thẩm Loannhư bình tĩnh, nhưng
cô ta lại cảm nhận được một sự áp lực vô hình, không khỏi suy nghĩ, cẩn thận
mang theo vài phần thăm dò: "Lúc trước nhân viên công ty quá phức tạp, có
một số chức vụ vốn không cần thiết, có lẽ đây là một cơ hội?"
Cơ hội gì?
Tất nhiên là tinh giản nhân viên.
Lúc đầu Thái Vân cho rằng cô muốn mượn cơ chỉnh đốn bầu không khí công ty,
mục đích là giết gà dọa khỉ, nhưng cẩn thận nghĩ lại sẽ phát hiện có chỗ không
hợp lý: Đầu tiên, vì sao cứ lại là bảy người kia, chức vị càng cao không phải
càng có hiệu quả sao? Tiếp theo, có rất nhiều cách lập uy, vì sao lại cố tình lựa
chọn sa thải mấy người đó?
Tóm lại, Thái Vân mạnh dạn suy đoán, ngoài việc lập uy, chỉnh đốn tác phong
ra, Thẩm Loan còn muốn tinh giản biên chế!
Quả nhiên —
Sau khi nghe lời cô ta nói, Thẩm Loan gắp một miếng thịt, nhẹ nhàng bâng quơ:
"Ừ, vậy thì làm thế đi."