“Có việc gì sao?” Người đàn ông hỏi, lễ phép mà vô cùng xa cách.
Thẩm Loan nghĩ nghĩ, gật đầu.
“Nói đi.”
“Anh có thể giúp em chọn hai chậu hoa không, em muốn để trên bệ cửa sổ trong phòng ngủ?”
“Vì sao lại để anh chọn?”
Thẩm Loan nở nụ cười nhợt nhạt: “Chú Đinh nói, anh thường nghiên cứu về cây cảnh? Mà em dốt đặc cán mai…”
“Cho nên?”
“Nếu anh trai có thể giúp đỡ, vậy là tốt nhất!” Cô gái nhỏ đứng giữa bụi hoa, mỉm cười xinh đẹp trên nền màu cam ráng vàng rực rỡ.
Thẩm Khiêm dừng lại, anh trai?
Nói cô nhát gan, xem ra cũng không hẳn là vậy.
“Thích màu gì?” Người đàn ông lập tức lướt qua cô, đi về phía khu vực đặt chậu hoa.
Chú Đinh kinh ngạc nhìn cậu cả đã đi rồi lại quay lại, sau đó dùng một loại ánh mắt thần kỳ đánh giá cô ba.
Hai người lại không chú ý tới ông ta.
Thẩm Loan đuổi kịp bước chân anh ta, nghe vậy, nghĩ nghĩ: “Màu trắng, màu xanh lục.”
“Mùi hương thì sao?”
“Không kén chọn.”
Thẩm Khiêm dừng lại trước một chậu xương rồng, chỉ chỉ: “Màu xanh lục.”
Thẩm Loan: “…” Đã nói là thường nghiên cứu cây cối mà?! Mà trọng điểm: thưởng thức cây cối!
Không phải nên là loài hoa đẹp đẽ, lộng lẫy và đắt tiền sao?
Thế mà lại chọn một chậu xương rồng cảnh?!
“Nhìn vẻ mặt của em hình như không vừa lòng lắm?”
Thẩm Loan không nóng lòng phủ nhận, không sai, đúng là cô không hài lòng, có vấn đề gì sao?
“Nó rất hợp với em.” Người đàn ông nhấn mạnh.
“Vì sao?”
“Xấu.” Cũng rất ngoan cường.
“…”
Thẩm Loan tức giận, quay đầu rời đi, có chút hổn hển.
Tùy hứng, lại không mất đi vẻ đáng yêu.
Thẩm Khiêm đứng tại chỗ, đột nhiên nở một cụ cười, đón lấy ánh sáng mặt trời, ít đi vài phần nhạt nhẽo ôn hóa, mà nhiều thêm một tia ấm áp bị che giấu.
Nhóc đáng thương cũng không phải ngốc đến mức hết thuốc chữa.
Thẩm Loan trở lại phòng, trong lòng mắng Thẩm Khiêm đến máu chó đầy đầu.
Cốc cốc.
Cô đi dép lê, đứng dậy mở cửa.
“Có chuyện gì?”
“Chú Đinh bảo tôi đưa cái này đến đây.”
Rất tốt, là chậu cây xương rồng cảnh kia.
Mặt Thẩm Loan không cảm xúc, nghiêng người, tránh sang một bên: “Để trên cửa sổ đi.”
“Vâng.”
Sau khi người giúp việc rời đi, Thẩm Loan ghé vào cửa sổ, trước mặt là cây xương rồng màu mỡ xanh mượt.
Cô dùng ngón tay chọc chọc: “Còn rất mượt mà.”
Tám giờ, bảy người nhà họ Thẩm, trừ Thẩm Như đang làm hạng mục ở nước M ra, đúng giờ xuống lầu ăn bữa sáng.
Đây là quy định mà mọi người đều ngầm hiểu khi ông cụ ở nhà.
Dương Lam nhìn thấy Thẩm Loan cũng đúng giờ như vậy, đôi mắt u ám chớp mắt, rất nhanh lại khôi phục bình thường.
“Dì, chào buổi sáng.” Cô gái nhỏ có lúm đồng tiền như hoa.
“… Chào buổi sáng.” Trong lòng người phụ nữ ủ rũ.
Ăn xong bữa sáng, Thẩm Xuân Giang và Thẩm Khiêm đến công ty, Thẩm Yên quay về trường học, hôm nay cô ta có khóa học.
Dương Lam hẹn mấy bà chủ chơi bài, sau khi bỏ mấy vạn tiền mặt vào túi xách của mình, cũng đi rồi.
Thẩm Loan về phòng, móc từ trong tủ quần áo ra một túi vải buồm nửa cũ nửa mới, bên trong là tất cả tài sản của cô.
Một chiếc túi thêu, một vài cây kim nhỏ, cộng thêm hai ngàn đồng.
Cô cầm 500, sau đó dùng điện thoại gọi một chiếc taxi, thu dọn xong rồi đi ra ngoài.
Siêu thị.
Thẩm Loan đứng trong khu dầu gội đầu, không nhìn vào hàng hóa, chỉ nhìn vào giá, dù sao cũng chỉ chọn loại rẻ nhất.
Băng
vệ sinh cũng vậy.
À, còn có xà phòng, Điêu Bài, hay Tide đều bỏ qua, ngón tay dừng trên thẻ giá— xà phòng Lão Hỗ Châu 6 gói, ¥5. 99.
OK, chính là mày.
Lang thang đi đến khu vực nội y, Thẩm Loan liếc mắt một cái liền tìm được giá rẻ nhất, đang chuẩn bị ném vào trong xe mua sắm, đột nhiên một giọng nói xen vào.
“Cô gái này, thứ cô đang cầm trên tay là quần lót trẻ con.”
Động tác của Thẩm Loan dừng lại, thu tay lại, nhìn kỹ, đúng là của trẻ con, hơn nữa chất liệu còn không tốt, khó trách lại rẻ như vậy.
Nhưng mà,
Cô nhìn về phía người đàn ông mới mở miệng nhắc nhở mình, không, phảigọi là “Cậu bé”.
Khuôn mặt con nít, đầu nấm, cười rộ lên còn có má lúm đồng tiền, vóc dáng cũng không quá cao, nhìn qua cũng chỉ mới mười lăm sáu tuổi, có chút ngốc nghếch.
“Hi, bé shota, sao em biết chị lấy sai? Lỡ như chị mua quần lót cho em bé thì sao?”
“Oa! Chị trẻ tuổi như vậy mà đã có em bé rồi sao?”
Thẩm Loan lắc đầu: “Không có.”
“Thấy chưa, em nói …”
“Nhưng chị có thể mua cho bạn trai mình mặc mà.”
“Cái gì?” Cậu bé ngơ ngác.
Thẩm Loan ghé sát vào, một hương thơm tươi mát chui vào chóp mũi thiếu niên, kỳ lạ nhưng làm cậu ta không chán ghét.
“Cậu bé xấu xa, biết cái gì gọi là tình thú không? Là đây này.”
Nói xong liền đẩy xe mua sắm chuồn mất.
Khuôn mặt trẻ con đứng tại chỗ, cái cổ trắng nõn hiện lên một tầng ửng đỏ, lại tiện thể lan đến trên cả khuôn mặt.
Lại giương mắt, đã không thấy bóng dáng người phụ nữ.
Mẹ nó.
Cậu ta lấy điện thoại ra, bấm gọi đến một dãy số: “Lục gia, anh anh anh… Em bị một người phụ nữ đùa giỡn, hu hu hu…”
Tâm trạng Thẩm Loan rất tốt, đẩy xe mua sắm đến quầy thu ngân tính tiền.
Hai bao đồ lớn chỉ tốn của cô 50 đồng, rất tốt, rất hoàn mỹ.
Trở về Thẩm trạch lúc giữa trưa cơm, Dương Lam không ở đây, ba con Thẩm Xuân Giang cũng không có, phòng khách to như vậy chỉ có Thẩm Yên.
“Đứng lại.”
Thẩm Loan mắt điếc tai ngơ, tiếp tục đi lên lầu.
“Đồ tiện nhân, tôi nói chuyện với cô, cô không nghe thấy sao?!” Thẩm Yên tức giận, đi qua túm lấy cô.
Thẩm Loan giả vờ lảo đảo, đôi tay buông lỏng, hai túi hàng thành công khiến cho đối phương chú ý.
Thẩm Yên đá một cước, đồ vật bên trong rơi ra đầy đất.