Cho đến khi...
Một ngày nọ, cha anh dẫn về một cô gái. Cô ấy thanh tú như da dẻ xanh xao, ít
nói nhưng đôi mắt lại khắc khoải, trong đó chứa đựng sự ngu dốt và tham lam
đặc trưng của tầng lớp dưới đáy xã hội. Đặc biệt là sau khi nhìn thấy sự giàu có
của nhà họ Thẩm, sự thiếu hiểu biết đó trở nên thận trọng, lòng tham đó cũng
trở nên thận trọng. Thẩm Khiêm trong nháy mắt đã nhìn thấu tham vọng của cô
ấy. Nhưng anh chỉ đứng bên ngoài xem đó như một trò hề. Việc con kiến tép riu
vùng vẫy vật lộn đứng trước một con đại bàng chống chọi với bầu trời thì không
có gì đáng nhắc tới cả. Ngay cả một cú vuốt nhẹ của con đại bàng cũng đủ để
giết chết nó. Chẳng hạn, một cái bạt tai cũng dễ dàng lấy đi nửa thính lực của
cô.
Sau khi Thẩm Khiêm biết điều đó, anh ta chỉ cười trừ, thậm chí cảm thấy có
chút nhạt nhẽo buồn tẻ.
Bất cứ ai quen biết anh trên thương trường đều biết rằng giám đốc Thẩm không
bao giờ đấu với những đối thủ có thực lực quá chênh lệch, dù có thắng thì niềm
vui của anh cũng bị giảm đi rất nhiều. Vì vậy, đối với cô em gái không biết từ
đâu xuất hiện này, có hay không cũng không quan trọng, coi như có thêm một
thú cưng. Mà thú cưng thì không thể cản trở việc của chủ nhân. Nhưng hóa ra
anh đã sai rồi.
Hai năm sau, không biết Thẩm Loan đã dùng cách gì để được lão già gật đầu
đồng ý cho cô vào công ty, cô ấy chỉ mất sáu tháng để từ một nhân viên bình
thường trở thành phó giám đốc bộ phận. Từ phó giám đốc đến phó giám đốc bộ
phận, để có chức vị ngang bằng với Thẩm Như, cô cũng chỉ mất có hai năm. Cô
ấy được tái sinh với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, càng ngày càng
trở nên ưu tú hơn, không chỉ Thẩm Xuân Giang thay đổi thái độ mà ngay cả ông
cụ luôn coi trọng đích thứ cũng dần dần không còn công bằng nữa. Thẩm Như
và Thẩm Yên cuối cùng cũng cảm thấy có nguy cơ, nhưng lúc ấy đã quá muộn.
Cả hai bắt đầu hành động hết lần này đến lần khác, nhưng lần lượt bị Thẩm
Loan phá hỏng kế hoạch, cuối cùng trộm gà không được còn mất nắm gạo, đã
vậy còn khiến bản thân tanh mùi máu. Cuối cùng, ngay cả Dương Lam cũng
không thể ngồi yên.
Trong một khoảng thời gian, Thẩm Khiêm luôn nghe thấy mọi người lặp đi lặp
lại cùng một cái tên bên tai mình.
Thẩm Như: "Anh à, Thẩm Loan dám công khai thách thức em trong hội đồng
quản trị! Cho dù em có nhìn nhầm thì nó đúng thật là một con chó cắn người
nhưng không sủa!"
Thẩm Yên: "Cô ta thật sự dám dụ dỗ anh Tề trước mặt rất nhiều người, cho là
em đã chết rồi sao?! Thẩm Loan giỏi lắm, tiện như mẹ nó vậy!"
Dương Lam: "A Khiêm, con phải cẩn thận, Thẩm Loan không đơn giản đâu.
Hồi đó, lẽ ra mẹ không nên đồng ý với bố con đưa cô ta về nhà thì hơn!"
Thẩm Loan, Thẩm Loan, lại là Thẩm Loan...
Một con vật cưng cũng đáng để họ đứng ngồi không yên sao? Tuy nhiên, hóa ra
Thẩm Loan không phải là một con vật cưng, mà là một con sói có thể bao vây,
săn mồi và cắn chết người! Điều này chỉ sau khi Thẩm Khiêm chính thức gia
nhập Minh Đạt mới tự mình cảm nhận được.
Đối với cùng một dự án, đối thủ cạnh tranh lớn nhất của anh là đoàn đội do
Thẩm Loan dẫn đầu.
Với cùng một kế hoạch, Thẩm Loan luôn nghĩ ra phương án không phân cao
thấp với anh.
Ngay cả với một đối tác, Thẩm Loan cũng có thể đoạt ăn từ miệng hổ, cướp nó
từ trong tay anh.
Ông già lại làm ngơ trước việc này. Cha ruột thì nhảy nhảy nhót nhót, đáng tiếc
là trong lòng ông ta lại chao đảo ở giữa, một bên là con trai, người thừa kế và
một bên là cô con gái đầy hứa hẹn. Dường như ông ta không muốn đứng về phe
nào cả, cho nên muốn xem hai người đánh nhau, càng gay cấn càng tốt, cả hai
đều là bằng chứng chứng minh bộ gien xuất sắc của ông ta.
Dưới sự làm ngơ cùng dung túng ấy, cuộc chiến giữa Thẩm Khiêm và Thẩm
Loan trong những năm tiếp theo có xu hướng càng ngày càng khốc liệt, từng
người lôi kéo thế lực về mình, địa vị ngang hàng nhau. Chẳng bao lâu sau, sự
cân bằng mong manh này đã bị phá vỡ. Thẩm Phi đến nhà họ. Dưới sự tính toán
tỉ mỉ và lên kế hoạch cẩn thận của cô ta, Thẩm Loan thất bại thảm hại.
Nửa giờ trước khi Thẩm Loan được đẩy vào phòng phẫu thuật, Thẩm Khiêm đã
vội vã đến bệnh viện. Ông già đã tự mình nói cho anh nghe tất cả sự thật.
Hóa ra, mục tiêu của Thẩm Phi chỉ là một bộ nội tạng người hoàn chỉnh. Hóa ra,
sự dung túng của Thẩm Tông Minh đối với Thẩm Loan chỉ là một hòn đá mài
dao cho người kế vị tương lai là anh. Hóa ra, số phận của Thẩm Loan đã được
phán quyết trong vài câu này.
Thẩm Khiêm nghĩ đến Thẩm Loan, vào lúc ba giờ sáng vẫn ở lại công ty thâu
đêm chỉ để chỉnh sửa bản kế hoạch cho thật hoàn hảo, nhớ đến cô ấy vì muốn
tặng cho đối tác một bức tranh thêu mà thêu cả ngày lẫn đêm, đến nỗi mười
ngón tay sắp nát, nhớ tới cô ấy đã chờ đợi trong mưa cho đến khi đối tác chịu ký
hợp đồng mới chịu từ bỏ... Thẩm Khiêm đột nhiên cảm thấy không đáng thay
cô ấy. Thương hại cô ấy đã cố gắng rất nhiều nhưng cuối cùng tất cả mọi người
đều phản bội cô ấy.
Ông già hỏi anh: "Cháu nghĩ như thế nào?"
Anh nghĩ thế nào sao? Còn có điều gì chưa ổn về việc xử lý Thẩm Loan sao?
Thẩm Khiêm suy nghĩ trong ba giây, sau đó lắc đầu: "Không có." Một người kế
thừa đủ tư cách sẽ không bao giờ tỏ ra nhân từ với kẻ thù.
Quả nhiên, ông lão hài lòng gật đầu: "Được rồi, vậy cháu lên phòng bệnh giao
cho họ một tờ giấy xác nhận, nếu không bọn họ không dám đẩy người vào
phòng phẫu thuật đâu."
Thẩm Khiêm đi. Trước mặt Thẩm Loan, dưới ánh mắt tuyệt vọng và phẫn nộ
của cô, anh chậm rãi gật đầu. Đèn đỏ trong phòng phẫu thuật đột ngột bật sáng,
anh không đứng lại nữa mà sải bước rời đi. Ngày hôm sau, anh nghe nói rằng
xác của Thẩm Loan đã được xử lý, mà Thẩm Phi lại phẫu thuật thất bại, cũng đi
theo cô ấy vào nhà xác, chỉ cách nhau hai tiếng đồng hồ.
Thẩm Khiêm đột nhiên cảm thấy vớ vẩn, trên mặt nở nụ cười, nhưng trái tim
của anh dường như đã bị đào mất một nửa, có cái gì đó — trống rỗng.
Sau đó, Thẩm Xuân Giang bị hội đồng quản trị phế truất, anh trở thành người
điều hành Minh Đạt như anh mong muốn, đồng thời cũng là người đứng đầu
nhà họ Thẩm. Nhưng khi anh đứng trước cửa sổ sát đất của tầng cao nhất, nhìn
xuống dòng xe cộ tấp nập, cảm giác trống trải càng sâu đậm, lan tỏa trong lòng
anh.
Thẩm Khiêm cảm thấy có gì đó không đúng.
Một thứ gì đó còn thiếu trong cuộc đời anh.
Trong một thời gian dài, anh vẫn chưa hình dung ra được thứ đó là gì, cho đến
một ngày, anh mở ra những kế hoạch mà Thẩm Loan đã tỉ mỉ thiết kế. Dữ liệu
chi tiết, phân tích sâu sắc và kết luận rõ ràng. Ngay lúc đó, Thẩm Khiêm như
tỉnh dậy từ một giấc mơ, hóa ra thứ anh thiếu chính là một đối thủ. Một đối thủ
ngang tài ngang sức, có thể cùng tiến cùng lùi với anh. Đáng tiếc là, người đã
từng có tư cách này lại bị chính tay anh đưa lên bàn mổ, đẩy vào con đường
chết. Hôm đó Thẩm Khiêm gác lại mọi công việc ở công ty, muốn đi đến nghĩa
trang để thăm cô. Nhưng khi lên xe, cầm tay lái, anh lại không biết lái đi đâu,
lúc ấy mới nhớ ràng, sau khi chết, cô ấy thậm chí còn không có một bia mộ
đàng hoàng. Thi thể đã được trực tiếp giao cho bệnh viện xử lý, hiện tại từ lâu
đã không còn dấu vết để tìm nữa. Thẩm Khiêm cảm thấy buồn bã. Theo thời
gian, sự buồn bã này phát triển thành một nỗi chấp niệm. Với tiền đề là anh
chưa bao giờ gặp được một đối thủ ngang tài ngang sức trong nhiều năm, loại
chấp niệm này càng ngày càng sâu hơn. Anh bắt đầu cử người đến điều tra mọi
thứ trước khi Thẩm Loan chết, bao gồm nơi cô sống, làm những gì, có để lại thứ
gì trước khi cô đến nhà họ Thẩm.
Các thám tử tư sẽ báo cáo cho anh mỗi cuối tuần. Có những vật nhỏ như một
bức tranh, thậm chí là một tấm giấy khen hoặc một bài văn từ hồi tiểu học.
Thẩm Khiêm biết rằng mình bị bệnh, hơn nữa bệnh đến không rõ ràng, giống
như một kẻ biến thái có đam mê đặc biệt vậy. Mà Thẩm Loan, một người đã
chết từ lâu, trở thành liều thuốc giải độc duy nhất của anh. Anh quá cô đơn. Cô
đơn đến nỗi bắt đầu nhớ nhung. Nhớ những ngày mà Thẩm Loan bày mưu tính
kế, tranh giành cùng anh, nhớ ánh mắt lạnh lùng và trợn mắt giận dữ của cô ấy
khi nhìn anh. Sau đó loại nhớ nhung này trở thành "cầu mà không được". Anh
bắt đầu hối hận rồi.
Tại sao lúc trước không để cô ấy sống?Tại sao không kiến trì vào khoảnh khắc
do dự ấy, thừa nhận bản thân nhân từ với cô ấy? Thẩm Khiêm học cách mua say
vào đêm khuya, ngày hôm sau xem như không có chuyện gì mà đến công ty làm
việc. Một đêm nào đó, sau khi say khướt, anh không tỉnh lại nữa. Cầm chặt tấm
ảnh Thẩm Loan năm mười hai tuổi trong tay, cô ấy cười xinh đpẹ, đôi mắt trong
veo, còn có hai má lúm đồng tiền nho nhỏ...
Mở mắt ra lần nữa, anh đến kiếp này, trở thành Nghiêm Tri Phản. Cho tới giờ
phút chôn trong biển lửa này, hai đời, anh vẫn "cầu mà không được" như cũ...
Sống lại một đời, Trang Chu mộng điệp, anh chưa từng nghĩ tới sẽ có cơ duyên
lần thứ hai như vậy. Nhưng một lần nữa tỉnh táo, nhìn thế giới quen thuộc, cảm
nhận được hô hấp lên xuống của mình, Thẩm Khiêm ngạc nhiên không ngờ
mình vẫn còn sống. Không, mà là sống một lần nữa. Anh đứng trước gương,
nhìn thấy trong gương là bản thân anh lúc trẻ.
"Anh ơi---anh đang làm gì trong phòng vậy? Mau lên, bạn học của anh đang
thúc giục này"
"Anh xuống ngay đây".
Bây giờ anh 20 tuổi, vừa vào đại học. Còn Thẩm Loan, 15 tuổi, còn chưa được
đưa về nhà họ Thẩm, còn chưa được dì nhỏ kia nhận nuôi, đến Paris làm gái bia
đêm. Mà anh cũng chưa từng đánh cô ấy, chứ đừng nói là giết cô ấy! Mắt Thẩm
Khiêm lộ ra vẻ mừng như điên, cầm lấy tiền, lao ra khỏi nhà, bỏ qua luôn bạn
cùng lớp và hai em gái đang chờ ở phòng khách.
Thẩm Yên đuổi theo:"Anh ơi, anh đi đâu vậy-"
"Đi tìm người!"
"Tìm ai cơ?"
Ba đời tình cảm chân thành của anh, ánh trăng sáng cầu mà không được của
anh, nốt ruồi chu sa ẩn sâu trên đầu quả tim của anh!
Loan Loan, kiếp này anh sẽ ở đây bảo vệ em cả đời, giữ cho em trăm năm
không sầu không lo.