"Anh đã cầm rồi, đặt lại vào chén đi, em phải dùng nước ấm rửa lại hai lần đã."
"... Ồ." Nụ cười hậm hực.
Mặt trời đã xuống núi mà trời còn chưa tối.
Trong vườn hoa, bên hòn non bộ, con đường uốn lượn vô cùng yên tĩnh.
An An và Thẩm Loan đi phía trước, nói nói cười cười.
Ban đêm.
Ánh trăng thê lương, mọi vật đều im lặng.
Quyền Hãn Đình ngồi dậy, quay đầu nhìn Thẩm Loan đang ngủ, tay chân nhẹ
nhàng xuống giường.
Ngay sau đó đẩy cánh cửa phòng cách vách.
Ánh đèn màu vỏ quýt, trên chiếc nôi gỗ, cách tấm màn lụa màu trắng chống bụi,
bé con vốn nên chìm trong mộng đẹp lại mở to mắt nhìn xung quanh.
Quyền Hãn Đình thở dài, quả nhiên lại là lúc này...
Anh tiến lên, vén màn lụa, cố định ở hai bên, bây giờ mới cúi đầu nhìn cô bé:
"Con đó, đêm rồi không ngủ đi, sao lại tỉnh rồi?"
Tiếng nói vừa thấp vừa chậm, ánh mắt ấm áp dịu dàng.
Giống như bàn hòa tấu vang lên giữa không gian yên tĩnh, một tia nắng cuối
thu, người lạnh lùng lúc dịu dàng mới chết người.
Bé con ba tháng đau nghe hiểu người lớn nói gì, chỉ biết nhếch môi, cứ cười
ngọt ngào.
"Chỉ biết dùng chiêu này đối phó ba! Con tưởng con ăn chắc ba rồi đúng
không?"
"Oa oa... a..." Tay nhỏ cũng bắt đầu vung lên.
"Không biết hối lỗi, được một tấc lại tiến thêm một thước."
"Ô..." Cô bé con hình như biết bản thân bị ghét bỏ, nụ cười tắt ngấm, ngửa đầu
nhỏ, đôi mắt to ngập nước nhìn thẳng anh không rời, thấp thoáng ý lên án.
"Được được..." Quyền Hãn Đình bất đắc dĩ: "Ăn chắc ăn chắc, ba con cam tâm
tình nguyện, được rồi chứ?"
Nói rồi cúi người bế bé lên.
Đừng thấy anh làm rất thuần thục, đó là kết quả của việc lấy gối luyện tập vô số
lần.
Đầu tiên dùng một tay nhẹ nhàng nâng đầu và cổ cô bé, tay khác nâng mông
nhỏ, sau đó nâng cả đầu lên.
"Xuýt..."
Lại tiểu.
"Con đó, còn cười được, không biết khai hả? Tiểu bừa bãi như vậy, lớn lên làm
sao bây giờ?"
"Ô nha... Phì phì..."
"Còn nhổ nước miếng! Tiểu xú xú (khai)."
"Phì phì!"
"Tiểu xú xú!"
"Phì phì phì —"
"Được được được, con không khai, con thơm nhất."
"Oa a..."
Quyền Hãn Đình: "?"
Thay tã cho con gái điêu luyện, lại kiên nhẫn ru bé ngủ, anh mới lặng lẽ rời khỏi
phòng.
Lúc này, đã ba giờ sáng.
Trở lại cách vách, Quyền Hãn Đình nhẹ tay chân nằm xuống, rất nhanh đã chìm
vào giấc ngủ.
Anh lại mơ thấy giấc mộng ấy.
Trong mộng, anh vẫn là anh, nhưng không có Thẩm Loan.
Bốn năm trước anh đã giải tán Huy Đằng, rời Ninh Thành về Chiếm Ngao.
Ông ngoại cho anh vào nhà thờ trưởng lão, tiếp nhận huấn luyện "người thừa
kế" cùng An Tử Chiêu.
Năm đầu tiên, mỗi ngày đều trên sân huấn luyện, nhà ăn, ký túc xá, ba điểm một
đường. Anh và An Tử Chiêu như người máy, phát triển hết tất cả tiềm năng của
bản thân, sau đó sẽ có người chuyên nghiệp phân tích các chỉ tiêu của họ, rồi lại
tiếp thu một vòng khiêu chiến cực hạn mới.
Trong lúc đó, phong bế để huấn luyện, không được ra ngoài, không có kỳ nghỉ,
càng không được có người ngoài vào thăm.
Năm thứ hai, bắt đầu dã ngoại giữ mạng sống. Dấu chân họ trải rộng khắp tất cả
khu vực nguy hiểm nhất trên thế giới, có cao nguyên Thanh Tạng, rừng mưa
nhiệt đới, cũng có đầm lầy phủ tuyết, vách đá, hẻm núi cheo leo.
Tới năm thứ ba, hai người mới tách ra, An Tử Chiêu bắt đầu bước chân vào sản
nghiệp nhà họ An, Quyền Hãn Đình cũng tiếp nhận tập đoàn Thiên Tước từ tay
Dịch Phong Tước.
Mà đây chỉ là một phần của cuộc diễn tập thực chiến, huấn luyện người thừa kế
nghiêm ngặt vẫn chưa kết thúc.
Thẩm Xuân Hàng nhận được thiệp mời tham gia buổi thành lập tập đoàn
Thương Lan trước nửa tháng.
Đứa cháu gái đó của anh vẫn âm thầm như vậy, thiệp mời đã không mạ viền,
cũng không nạm vàng, ngay cả câu chữ biểu đạt cũng ngắn gọn xúc tích —
Hoan nghênh đến dự.
Bốn chữ.
Kèm theo thời gian và địa điểm, chỗ ký tên đóng dấu đỏ của tập đoàn, bên cạnh
có một chữ ký viết tay hơi qua loa không dễ nhận ra.
Những người khác có lẽ cảm thấy lạ mắt, nhưng đối với Thẩm Xuân Hàng mà
nói, quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn...
Miêu Miêu.
Đầu ngón tay ấm áp mơn trớn chỗ đó, mang theo vài phần lực ẩn nhẫn.
Đột nhiên, anh khép thiệp mời lại, để sang một bên, ngay sau đó ấn số nội bộ.
Rất nhanh, đầu kia đã nhận máy: "Chủ tịch?"
"Vào đây."
"Vâng."
Thư ký buông điện thoại, đứng dậy đẩy cửa văn phòng chủ tịch.
"Chủ tịch Thẩm." Cô ta đứng yên trước bàn làm việc.
"Đây là báo cáo quý của người phụ trách các bộ phận, có mấy chỗ có vấn đề đã
được khoanh tròn, phát xuống, nên xử lý thế nào, trong lòng họ hiểu rõ."
"Vâng."
"Mặt khác, tiến độ bên Kinh Bình thế nào rồi?"
Thư ký: "Tất cả đã được đẩy mạnh theo kế hoạch, không có bất ngờ gì xảy ra,
tháng sau là có thể dời."
"Không được."
Thư ký không hiểu.
Thẩm Xuân Hàng im lặng trong chốc lát: "Vậy thì... cố gắng phê duyệt thời
gian ngắn lại còn nửa tháng."
"Nhưng thủ tục bên Kinh Bình rất nghiêm, muộn nhất cũng phải một tháng..."
Người đàn ông giơ tay: "Cái này để tôi giải quyết, cô cứ dặn họ gửi đáng giá
trước nửa tháng là được."
"Vâng, tôi lập tức liên lạc với giám đốc Trương."
Thẩm Xuân Hàng khẽ ừ một tiếng: "Đi đi."
Sau khi thư ký rời đi, anh cau mày ngồi ngẩn người, cuối cùng vẫn cầm điện
thoại gọi đến số máy đó.
"Loan Loan, chú nhỏ có chuyện muốn cháu giúp đây..."
...
Trước một ngày Tập đoàn Thương Lan thành lập, Thẩm Xuân Hàng đến Kinh
Bình, ở trong khách sạn Thẩm Loan sắp xếp cho anh.
Ngày hôm sau, anh đến hội trường rất sớm.
Chỗ ngồi được bố trí ở hàng ghế thứ 3 và cột thứ 5 của khu vực VIP, tuy không
phải ở phía trước nhưng lại nằm ở giữa.
Sau khi các ghế xung quanh đã có người ngồi chật kín, anh nói chuyện kết bạn
với họ, Thẩm Xuân Hàng mới hiểu được vì sao mình được sắp xếp ngồi đây.
Thẩm Loan đang cho anh cơ hội mở rộng quan hệ.
Ngồi hàng trước, ngang hàng như nhau; ngồi gần cuối, tốt xấu lẫn lộn.
Mà ở giữa lại vừa vặn thích hợp.
Anh nhẹ nhàng thở dài...
Nghi thức tiến hành được một nửa, người chủ trì bắt đầu giới thiệu người phụ
trách công ty con, lúc Miêu Miêu xuất hiện, trong mắt Thẩm Xuân Hàng không
còn chứa được ai khác nữa.
Cô mặc một bộ vest màu cà phê nhạt, thiết kế dài đến tận mu bàn chân, chỉ hở
phần mũi giày cao gót, làm tôn lên đôi chân dài, bờ cai mảnh khảnh, cái eo thon
nhỏ và mông căng tròn.
Chỉ thấy người phụ nữ nhìn thẳng, đi về chỗ ngồi đằng trước của mình, thản
nhiên ngồi xuống trước ánh nhìn của mọi người.
Sau khi kết thúc, khách khứa ra về có trật tự, Thẩm Xuân Hàng nhìn thấy Miêu
Miêu ở chỗ ngoặt hành lang.
Cô đang đè thấp giọng, sóng vai nhỏ giọng nói chuyện với một người đàn ông.
Mà người đàn ông này Thẩm Xuân Hàng cũng biết.
Lúc trước là nhân viên trong công ty con mà ông cụ sắp xếp, sau đó được điều
đến tổng bộ nhậm chức, cuối cùng đi theo Thẩm Loan.
Bây giờ đều là người phụ trách sinh vật Thanh Lam với Miêu Miêu.
Hai bên chạm mặt, dừng bước cùng lúc, cách nhau khoảng cách hai mét.
Miêu Miêu và Thẩm Xuân Hàng đều im lặng, nhưng Lý Phục lại tiến lên, cười
tiếp đón: "Chủ tịch Thẩm, anh cũng tới à, vinh hạnh!"
"Tập đoàn mới thành lập, làm lão thần mở mang bờ cõi, chúc mừng anh."
Hai người bắt tay, vừa chạm vào đã tách ra.
Lý Phục quay đầu nhìn Miêu Miêu, rồi lại liếc nhìn Thẩm Xuân Hàng, thức thời
lựa chọn lảng tránh: "Hai người cứ nói chuyện đi, tôi đi tiễn khách."
Rất nhanh, hành lang hẹp dài chỉ còn lại hai người.
Thẩm Xuân Hàng đề nghị: "Hay là... chúng ta đổi chỗ khác nói chuyện?"
Nhiều người nhiều miệng, thật sự không nên ở đây.
"Được" Miêu Miêu gật đầu: "Đến phòng tiếp khách đi."
Nói xong, xoay người đi trước.
Thẩm Xuân Hàng nâng bước đuổi theo sau, nhìn thì cứ tưởng anh chiếm thế
thượng phong, cuối cùng không phải vẫn bị cô nắm mũi dắt đi sao?
Nói đi chỗ nào là đi chỗ nấy.