anh một tay túm chặt người, sau đó lấy điện thoại ra, mở album, tìm thấy một
tấm ảnh, giơ lên trước mặt cô.
"Anh —" Vốn định tức giận, ánh mắt đột nhiên cứng lại: "Phá sản? Có ý gì?"
"Năm đó, chúng ta vì Minh Đạt mà đường ai nấy đi, bây giờ bốn năm đã qua,
cũng nên để tất cả mọi chuyện quay về điểm xuất phát."
Miêu Miêu nhìn anh, nghi ngờ.
Chữ nào cô cũng rõ nhưng ghép lại thành một câu lại mờ mịt.
"... Điểm xuất phát?"
"Đúng" Ánh mắt người đàn ông chuyên chú" "Nếu không có Minh Đạt..."
"Anh điên rồi?!" Miêu Miêu nhíu chặt mày: "Chẳng lẽ vừa rồi anh cho tôi xem
giấy tờ thủ tục phá sản của Minh Đạt?!"
Thẩm Xuân Hàng không nói gì.
Nhưng Miêu Miêu biết, im lặng là thừa nhận.
"Rốt cuộc anh có biết bản thân đang làm gì không?! Một tập đoàn lớn như vậy
nói phá sản là phá sản, anh tùy thích nhưng công nhân lại không có cơm ăn, anh
—"
Đây không phải Thẩm Xuân Hàng mà cô quen, người cô biết ấy tuyệt đối sẽ
không làm ra loại chuyện này!
Người đàn ông bật cười: "Em đừng vội, nghe anh nói hết đã."
"?"
"Ban đầu anh định mở một công ty con ở Kinh Bình, mười năm tới sẽ dần dần
chuyển trọng tâm sang bên này, nhưng ngân hàng đầu tư lại không đáng giá cao
công ty con này, ngược lại kiến nghị chuyển trực tiếp đến Kinh Bình, lợi dụng
tài nguyên thiên nhiên và chính sách ưu đãi thuế xuất nhập khẩu, tương lai chắc
chắn sẽ còn phát triển lớn hơn nữa. Nhưng hội đồng quản trị cũng không xem
trọng, sống những ngày tháng an nhàn lâu quá rồi, luôn sợ thay đổi, cũng may
bây giờ đã giải quyết được rồi."
Những gì đã trải qua, Thẩm Xuân Hàng không nói, nhưng mức độ mạo hiểm có
thể hiểu được.
Đám lão già đó bắt tay đối phó với anh, giống y chiêu năm đó anh đối phó với
Thẩm Loan.
Có lẽ đây là báo ứng.
Nhưng, Thẩm Xuân Hàng đã sớm đề phòng, ủy thác kẻ thứ ba ra mặt dùng danh
nghĩa của anh thu mua cổ phần, sau đó, mấy người làm trái bị đuổi đi, còn lại
đều là tâm phúc của anh.
Tất nhiên, "kế hoạch lên kinh" có thể thuận lợi khai triển.
"Vậy vừa rồi anh cho tôi xem thủ tục phá sản là gì?" Miêu Miêu do dự.
Thẩm Xuân Hàng: "Ngân hàng đầu tư kiến nghị không nên dùng tiếp bảng hiểu
Minh Đạt cũ nữa, nên kim thiền thoát xác. Cho nên vừa rồi em lo lắng vấn đề
bát cơm của công nhân, không tồn tại."
"Cho nên chuyền này liên quan gì đến tôi?"
"Tất nhiên là có."
Miêu Miêu nhướng mày.
Người đàn ông gằn từng chữ một: "Bởi vì em ở Kinh Bình."
Anh biết rõ Miêu Miêu quyết tâm đi theo Thẩm Loan, không có khả năng quay
lại Ninh Thành phát triển, nếu anh không tới, vậy hai người cũng chỉ có thể bỏ
qua nhau, cả đời này sẽ không có kết quả.
"Nếu khoảng cách giữa hai ta là một trăm bước, em không cần nhúc nhích, cứ
đứng yên tại chỗ, bởi vì — anh sẽ bước đến bên em."
Đây là quyết tâm của anh.
Cũng là thành ý của anh.
"Em cho, anh nhận chứ?" Thẩm Xuân Hàng hỏi.
Không trả lời.
Bởi vì Miêu Miêu đã chạy.
"Ngày mai giờ này, anh sẽ chờ em ở quán cà phê đối diện công ty em, không
gặp không về —" Thẩm Xuân Hàng rống to với bóng lưng người phụ nữ đang
chạy trối chết.
Miêu Miêu ngựng chân, suýt chút nữa thì té ngã.
Sáng sớm hôm sau, Miêu Miêu đã đến văn phòng.
Tập đoàn có bảy tầng, sinh học Thanh Lam ở tầng thứ ba, cũng là tầng rộng
nhất, một phần ba dùng làm văn phòng, còn lại hai phần ba dùng để bày biện
thành phẩm, bán thành phẩm.
"Chào tổng giám đốc Miêu."
"Chào." Miêu Miêu cởi áo ngoài, treo lên, vòng ra sau bàn làm việc.
Trợ lý đã bắt đầu báo cáo hành trình: "Chín giờ sáng họp thành lập các phòng
ban, ngài chủ trì; 10 giờ rưỡi giáo sư Trương sẽ mang giầy tờ đã được phê duyệt
đến đây; 11 giờ chủ tịch Thẩm cho mời, ngài nhớ rõ mang giấy tờ tài chính lên,
phải ký tên; 12 giờ có bữa tiệc với tổng giám đốc nhãn hiệu C, đã đặt trước...
Bốn giờ chiều, báo cáo sản phẩm mới sẽ..."
"Đợi đã." Miêu Miêu đột nhiên mở miệng.
Trợ lý: "?"
"... Không có việc gì, cô tiếp tục đi."
Tập đoàn mới thành lập, công ty con lục tục đóng quân, Miêu Miêu phụ trách
sinh học Thanh Lam cắm rễ ở Kinh Bình, dọn vào cũng khá đơn giản.
Dù sao, phòng thí nghiệm bất động, chỉ cần dọn khu văn phòng qua, nhẹ nhàng
hơn bọn Chu Trì nhiều.
Toàn bộ thành viên cốt lõi của Khải Hàng đều qua phương bắc, tất cả bất động
sản lúc trước ở Bắc Hải phải xử lý, hoặc bán của lấy tiền mặt hoặc cho thuê, nói
chung tốn rất nhiều thời gian.
Có vài người an cư ổn định ở Bắc Hải không muốn qua Kinh Bình, Thẩm Loan
chỉ dùng một câu "Đội ngũ cốt lõi sẽ được thưởng một ngôi nhà ở đường vành
đai 4 Kinh Bình vào cuối năm" đã có thể thu phục được tất cả.
Đây chính là Kinh Bình, cái rốn kinh tế chính trị của Hoa Hạ, bao nhiêu người
qua bắc mười mấy năm cũng không mua được phòng, họ lại sắp có, đứa ngốc
mới không làm.
...
Bốn giờ chiều, liếc quan cửa sổ sát đất ở phòng họp mé hướng ra đường đối
diện.
Có một hàng dài đang đứng bên ngoài quán cà phê, bây giờ vừa vặn thời gian
uống trà chiều.
Đây là quán cà phê nổi tiếng nhất khu vực văn phòng này, trước khi dọn đến
Miêu Miêu đã nghe thấy người ta nhắc đến rất nhiều lần, hôm nay vừa thấy, quả
nhiên danh bất hư truyền.
"Tổng giám đốc Miêu, ngài muốn uống cà phê sao?" Trợ lý tri kỷ hỏi.
"Không, chỉ cảm thấy nhà hàng đó làm ăn đặc biệt tốt, không kiềm chế được
dừng ánh mắt lâu hơn chút."
"Nghe nói các tòa nhà văn phòng quanh đây đều thích đến quán đó mua trà
chiều đóng gói về."
"Thế hả?" Miêu Miêu nhướng mày: "Có thể ship không?"
"Hơn 500 tệ là được."
"Gọi đi, tôi mời, họp xong rồi thông báo cho mọi người."
Trợ lý vội vàng gật đầu: "Ngài yên tâm, tôi đã hiểu, sẽ không chậm trễ công
việc!"
"Ừm."
Miêu Miêu nhận giấy tờ, đi nhanh về phía phòng họp.
Mùa đông trời tối rất sớm, vừa ra khỏi phòng họp, trời đã tối đen.
Trong nháy mắt đó, Miêu Miêu chỉ cảm thấy mờ mịt.
Rõ ràng còn nhiều công việc phải xử lý như vậy, chuyện lớn chuyện bé phải sắp
xếp nhanh chóng, nhưng giờ phút này trong đầu cô lại trống rỗng.
Người đó... chắc không còn ở đó nữa rồi nhỉ?
Cô nghĩ sức kiên nhẫn luôn có hạn.
"Tổng giám đốc Miêu, ở đây có giấy tờ cần ngài ký tên."
"Đi thôi, đến văn phòng tôi." Đi ngang qua bên cửa sổ, cô vẫn không nhịn được
nhìn thoáng qua phía ngoài, hàng dài người xếp hàng trước quán cà phê đã biến
mất, cửa hàng đã đóng chặt, chỉ còn ngọn đèn cổ le lói dưới mái hiên.
Lạnh lẽo vắng vẻ.
Cô thu lại ánh mắt, không nhìn nữa.
Tăng ca đến 9 giờ, Miêu Miêu mặc áo khoác, xách túi ra về.
Tầng khác vẫn còn người tăng ca, cho nên nhìn tổng thể cũng không quạnh quẽ
lắm, ngược lại đèn đuốc sáng trưng.
Miêu Miêu ra khỏi cửa tập đoàn, một cơn gió lạnh ập vào mặt, cô theo bản năng
quấn chặt áo khoác, bước nhanh chân về phía xe.
Mới vừa lấy chìa khóa ra, đột nhiên, một bóng người xông lên, giơ tay đặt lên
cửa xe, vây cô lại.
"Sao anh vẫn ở đây?"
Thẩm Xuân Hàng cười: "Đợi người."
Miêu Miêu nhíu mày.
"Vì sao buổi chiều không tới?"
Cô đang chuẩn bị mở miệng, người đàn ông lại giành trả lời trước: "Anh biết,
em bận."
Từ bận chuẩn bị bật ra khỏi miệng, Miêu Miêu lại phải nuốt về.
"Không sao. Em làm rất tốt!"
Miêu Miêu: "?" Đùa cái gì không biết?
"Bảo em đứng yên một chỗ, anh sẽ bước một trăm bước đến bên em, em quả
nhiên đứng yên không động đậy, đợi anh đi tìm. Rất tốt, bây giờ coi như em đã
đồng ý, dù sao em cũng nên làm vậy."
"... Anh tránh ra."
Thẩm Xuân Hàng đứng thẳng, thu tay lại.
Miêu Miêu xoay người kéo cửa xe, rầm —
Bị người đàn ông đóng lại.
Cô: "?"
"Ngày mai anh vẫn tới, chú ý an toàn." Nói xong, không dây dưa nữa, xoay
người rời đi.
Tới đột ngột, đi cũng tiêu sái, Miêu Miêu vuốt mày, không biết anh muốn làm
gì.
Quả nhiên, ngày hôm sau Thẩm Xuân Hàng lại xuất hiện.
Ngày thứ ba cũng thế.
Liên tục một tuần, ngày thứ bảy tăng ca cũng không gián đoạn.
Miêu Miêu vừa tức vừa buồn cười: "Alo, anh còn thấy chưa đủ sao?"
"Chạy xong một trăm bước mới xong, mà quyền quyết định trong tay em."
"Anh làm chủ tịch cũng nhàn quá nhỉ?"
"Công ty mới mời giám đốc chuyên nghiệp, cho nên anh sẽ rảnh một thời gian
dài. Suy cho cùng, một trăm bước, không phải số lượng nhỏ."
Miêu Miêu: "..."
Một trăm bước chân của Thẩm Xuân Hàng cuối cùng cũng nhìn thấy chút hy
vọng trong một đêm mưa.
Miêu Miêu nhìn người nào đó trước mặt bị xối như con gà bị rơi vào nồi canh,
ngoài kinh ngạc, cũng chỉ biết bất đắc dĩ: "Anh bị ngốc à? Không biết chỗ trú
sao?
Chương 1138: Phiên ngoại Hàng Miêu: Cuối cũng thành người thân
"Nếu anh trú, không phải sẽ không có hiệu quả sao?"
"Hiệu quả gì?"
"Em mắng anh ngốc, là vì em quan tâm anh."
Miêu Miêu bĩu môi, quay người sang hướng khác, che khuất người lại: "Khuya
rồi, về đi, sau này đừng đến nữa."
"Về thì anh chấp nhận; không đến anh từ chối." Nói xong, không đợi Miêu
Miêu tỏ thái độ, xoay người đi luôn.
"Này — anh đứng lại!"
Thẩm Xuân Hàng dừng chân.
"... Anh không có dù, tôi đưa anh qua chỗ để xe, dừng chỗ nào?"
"Không lái xe."
"?"
"Anh không lái xe." Người đàn ông lặp lại.
Miêu Miêu vô cảm: "Chẳng lẽ đây cũng là cái anh gọi là hiệu quả?"
"Một phần là vậy, nhưng cũng không hẳn. Chủ yếu là... Khụ... Cổng ra vào tập
đoàn em quá nghiêm, không phải xe của nhân viên không cho đỗ."
"Ngoài chuyện xe, tôi nhớ rõ người không liên quan cũng không được vào..."
"Cho nên anh trèo tường."
"?!" Bây giờ Miêu Miêu mới để ý tóc anh hơi rối, quần áo có nếp gấp, ống quần
còn dính đất.
"Thẩm Xuân Hàng, thật ra anh không cần —"
"Dừng! Sao không cần?" Anh mở miệng cắt lời: "Anh vui."
Miêu Miêu không còn lời nào để nói.
Cuối cùng, cô thu dù lại, lái xe đi luôn.
Người đàn ông bung dù đứng dưới mưa, nhìn theo cô càng đi càng xa, cuối
cùng biến mất khỏi tầm nhìn.
Thẩm Xuân Hàng gió mặc gió, mưa mặc mưa, bị bảo vệ cổng bắt được ba lần,
cảnh cáo vô số lần, nhưng hôm sau vẫn thấy anh cao lớn đàng hoàng, phong độ
nhẹ nhành đứng dưới lầu.
Cuối cùng Thẩm Loan phải đánh tiếng với phòng bảo vệ, anh mới không bị rơi
vào hoàn cảnh xấu hổ, bị bắt đến cục cảnh sát.
Hai giờ sáng "Mật Đường" vẫn đông khách.
Cánh cửa mạ vàng truyền ra âm thanh u ám, ồn ào náo động.
"Chủ tịch Vương uống chậm thôi, rượu này phải nhấm nháp mới ngon."
"Thế ư? Chị Đàm đã mở miệng, vậy lấy thêm hai chai!"
Người phụ nữ ngước nhìn, híp hờ hai mắt: "Nửa tháng không tới, chủ tịch
Vương vẫn hào phóng như vậy."
Một câu khen nịnh nọt người đàn ông cười ha ha.
Lệ Hiểu Đàm vòng qua bàn, làn gió thơm cuốn theo, xoay người đến bàn tiếp
theo —
"Ông chủ Trương quý nhân bận nhiều việc, hôm nay khó có dịp đến đây, Tuyết
Lệ, thay chị tiếp đóm khách cho tốt, đừng lề mề!