Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 1127




Chỉ thấy một tòa biệt thự ba tầng lẳng lặng dưới ánh trăng, mái vòm có chóp,

lan can màu trắng bao quanh vườn hoa, mạn đà la đang bò lên trên vách tường.

Trên bờ cát, biển rộng và bóng đêm giống như một người đẹp duyên dáng yêu

kiều, hoa lệ đến mức tột cùng, tạo thành một vẻ đẹp đối lập với những cảnh vật

hoang vắng xung quanh, đánh vào mỹ cảm khi ngắm nó.

Ai có thể nghĩ được trên bãi hoang vắng như vậy lại có ngôi biệt thự tuyệt đẹp

thế chứ?

Vật liệu xây dựng ở đâu ra?

Cần thời gian bao lâu, bao nhiêu nhân lực?

Ai thiết kế?

Ai trang trí?

Ai sắp xếp?

Thẩm Loan không hỏi, cũng không dám hỏi.

Nhưng không có nghĩa những người khác không nói: "... Ba năm trước đây đã

bắt đầu khởi công, tôi tự mình thiết kế, từ những thứ lớn đến như thiết kế bên

ngoài hay thứ nhỏ nhặt bên trong. Cây cối trong vườn, cũng là tôi tự mình lựa

chọn từng loại."

Thẩm Loan lẳng lặng đánh giá, đột nhiên nhìn đến thứ gì đó rồi đi đến một góc.

Người đàn ông cũng theo sau.

Khi Thẩm Loan nhìn thấy những hàng xương rồng xếp ngay ngắn trong góc,

trong mắt cô vừa bất ngờ vừa không ngạc nhiên.

Thân cây căng mọng màu xanh có những gai nhỏ, mượt mà đáng yêu, béo núc

ních.

Người đàn ông chăm chú nhìn biểu hiện của cô lúc này.

Vừa hy vọng nhìn được gì đó, lại sợ hãi nhìn thấy chuyện khác.

Đáng tiếc, ánh mắt của Thẩm Loan gần như chỉ dừng lại ba giây, rất nhanh đã

dịch sang nơi khác.

Trong giây phút đó, trong lòng người đàn ông không biết đang buồn bã hay may

mắn.

Trong vườn hoa dưới ánh trăng, người phụ nữ nhìn hoa, người đàn ông lại chăm

chú nhìn cô.

Yên tĩnh không nói gì, chỉ nghe thấy tiếng sóng biển nhẹ vỗ trong gió đêm khẽ

thổi.

Thẩm Loan nhìn bao lâu, người đàn ông cũng nhìn cô như vậy.

Đi đi dừng dừng, ngắm hoa ngắm trăng.

Không biết qua bao lâu, thấy cô không có bất cứ ý định muốn về phòng nên

người đàn ông không khỏi mở miệng: "Ban đêm gió lớn, không thích hợp ở bên

ngoài lâu đâu."

Thẩm Loan nghe vậy, nhưng không phản bác.

Trước khi vào nhà, bước chân cô đột ngột sững lại rồi dừng lại một chỗ.

Người đàn ông cũng dừng bước, giây tiếp theo, người phụ nữ đột nhiên ngoái

đầu nhìn lại, dưới ánh trăng khuôn mặt cô trắng nõn, lúc bốn mắt nhìn nhau đó,

anh ta giống như bị đánh trúng linh hồn.

"Tên là gì?"

Người đàn ông: "?"

"Tòa biệt thự này."

"Đình Loan Bảo."

"Ting nào, wan nào?"

Hai mắt anh ta tỏa sáng, không hiểu sao có chút nóng bỏng và mong đợi: "

"đình" trong "đình trú", wan trong..."cảng" "loan"."

Thẩm Loan sửng sốt.

Ồ một tiếng rồi không nói gì nữa, lập tức đi vào.

Tia sáng trong mắt của người đàn ông phút chốc ảm đạm, sau đó tắt rồi trở về

như thường.

Thẩm Loan trở lại phòng trên lầu hia, lúc đóng cửa nhanh tay khóa trái lại, mới

phát hiện không thể khóa được.

Cô nhẹ kéo khóe miệng lộ vẻ châm chọc.

Thẩm Loan nằm trên giường, giây sau cửa đã bị đẩy ra.

Người đàn ông tiến vào đi đến mép giường: "Tôi biết em còn chưa ngủ."

Thẩm Loan trợn mắt, lạnh lùng nhìn anh ta, sau đó hạ tầm mắt xuống thứ trong

tay anh ta.

Hòm thuốc.

"Dậy đi, trên cổ em bị thương."

Thẩm Loan theo lời ngồi dậy, cổ hơi rũ xuống, rũ mắt, cô gầy yếu, cô đơn, mềm

mại giống như không biết phản kháng.

Nếu cô cứ tỏ vẻ như vậy thì có lẽ nhìn cực kỳ mềm yếu, chẳng qua bên trong lại

ẩn chứa lạnh lẽo khó tả.

Người đàn ông không dám thiếu cảnh giác.

Mở hòm thuốc rồi đặt lên trên tủ đầu giường, sau đó duỗi tay vén mái tóc dài

xõa sau lưng cô, lộ ra chiếc cổ trắng nõn tinh tế.

Nhưng trên đó lại có vết bầm đã bắt đầu xanh tím.

Lông mày nah ta nhíu lại, môi mỏng nhấp thành một độ cong sắc bén, ánh mắt

tối sầm.

"Người ra tay là anh, bây giờ người thay tôi bôi thuốc vẫn là anh, vui không?"

"...Làm em bị thương không phải ý của tôi."

"Vậy phải giải thích chuyện này thế nào?"

"Nếu em muốn thì vậy cũng được."

Thẩm Loan cười nhạt: "Anh cũng không cần giải thích với tôi, với tư cách là kẻ

thù, anh có thể quang minh chính đại mà."

Lúc này mới bình thường.

Người đàn ông tay sững sờ, cứng đờ giữa không trung.

Thật lâu sau, ngón tay dính thuốc mỡ mới đặt xuống vị trí bị bầm tím của người

phụ nữ.

Thẩm Loan cứng đờ, ngay lập tức né tránh.

Nhưng ngay sau đó lại bị một tay khác của người đàn ông bắt lấy vai không thể

nhúc nhích được.

"Đừng nhúc nhích." Anh ta nói: "Rất nhanh sẽ lành thôi."

Giây phút thuốc mỡ tiếp xúc với làn da, một cảm giác mát lạnh lan tràn làm

lông mày Thẩm Loan nhíu chặt, ngay lúc cô chuẩn bị mạnh mẽ thoát ra thì ngón

tay ấm áp của người đàn ông đã rời đi.

Một lớp thuốc mát lạnh được phun lên.

Đau đớn có giảm bớt.

Thẩm Loan lập tức dịch người, người đàn ông cũng đúng lúc thu tay lại xoay

người dọn dẹp hòm thuốc.

Giọng nói trầm thấp trong bầu không khí yên tĩnh không hiểu sao lại có chút dịu

dàng: "Bôi thêm vài lần nước nữa vết bầm sẽ tan đi, em nghỉ ngơi cho khỏe đi."

Thẩm Loan đưa lưng về phía anh ta rồi nằm xuống, nghe vậy cũng không tỏ ý

kiến.

Rất nhanh đã truyền đến tiếng đóng cửa, ánh đèn cũng theo đó tối sầm lại.

Thẩm Loan chậm rãi nhắm hai mắt, cánh môi nhẹ nhấp.

Cô nói...

A Đình.

Vết thương sau cổ truyền đến cảm giác mát lạnh càng rõ rệt, mí mắt Thẩm Loan

cũng từ từ sụp xuống.

Cô đoán không sai, thuốc mỡ và thuốc được xịt lên da quả nhiên có thêm thứ

khác.

Thẩm Loan cắn chặt răng, cố gắng chống đỡ để không hoàn toàn mất ý thức.

Lúc nửa mộng nửa tỉnh cửa lại bị đẩy ra, cô lập tức cảnh giác, lông tơ dựng

ngược.

Tiếng bước chân càng ngày càng gần, cuối cùng dừng trước mép giường...

Sự đề phòng của Thẩm Loan đạt đến độ max.

Yên lặng mấy giây, đối phương không có bất kỳ phản ứng gì, giống như chỉ

dừng nơi mép giường lẳng lặng nhìn cô.

Nhưng giây tiếp theo, cánh tay lại truyền đến cảm giác đau đớn, hai giây sau,

đau đớn cũng biến mất ngay khi kim tiêm rút ra.

Giống như giây phút đó chỉ là ảo giác mà thôi.

Tiếng đóng cửa truyền đến, trong phòng lại rơi vào yên lặng lần nữa.

Thẩm Loan có thể rõ ràng cảm giác được sự mệt mỏi trong cơ thể đang không

ngừng dâng lên, tay chân vốn đã khôi phục phảng phất như bị rửa sạch một lần

nữa, cắn nuốt như tằm, cuối cùng chỉ còn mềm mại, ngay cả nhích ngón tay

cũng không làm được.

Cảm giác quen thuộc này ý hệt như năm đó bắt cóc bị tiêm Nhuyễn Cốt Châm...

Ngày hôm sau tỉnh lại, ánh mặt trời ngoài cửa sổ rực rỡ.

Sau đó anh ta mang ra hai phần ăn từ trong bếp, bên trong là những miếng bít

tết được trang trí tinh tế bằng trứng gà tráng ớt và bông cải xanh.

"Đây là tôi làm, nếm thử đi." Anh ta đặt nó trước mặt Thẩm Loan.

"Ồ, quên mất rằng hiện tại em không còn sức lực, vậy tôi đút cho em ăn nhé?"

Mặc dù là câu hỏi, nhưng Thẩm Loan không có quyền lựa chọn.

Ăn xong, anh ta đưa cô ra vườn.

Đi được nửa vòng, người đàn ông dừng lại tưới hoa, còn đứng lại nhìn đống

xương rồng trong góc.

Thẩm Loan đang đứng bên cạnh, có thể nhìn thấy cả đóa hoa và bóng lưng của

người đàn ông đang ngồi xổm xuống.

Cuối cùng, cô dời tầm mắt về phía sau đầu, nơi có dây buộc để cố định mặt nạ.

Thẩm Loan đưa tay lên kéo nhẹ...

Dây cột bung ra và chiếc mặt nạ rơi xuống đất.

Lưng người đàn ông cứng lại, anh ta không dám quay đầu lại.

Lúc này Thẩm Loan mở miệng nói: "Anh à, chơi đủ rồi, kết thúc thôi."

"Hoặc là, tôi nên gọi anh là- Nghiêm, Tri, Phản!" Người đàn ông dừng tay, đứng

dậy và chậm rãi quay lại.

Khuôn mặt tuấn tú lộ ra dưới ánh trăng, hình dáng rõ ràng cùng đường nét cứng

rắn, đôi mắt lẽ ra ấm áp nay lại thêm chút lạnh lùng, không còn bóng dáng nho

nhã như trước.

"Quả nhiên là anh." Thẩm Loan nheo mắt.

Anh ta cười, dường như có một chút ngạc nhiên, nhưng sau một thời gian, đã

trở lại bình thường: "Sao em đoán ra được?"

"Anh không phải là Diêm Tẫn, ngay từ cái nhìn đầu tiên, tôi đã biết."

"Tại sao em chắc chắn như vậy?

"Mặc dù anh và anh ta đeo mặt nạ giống nhau, hình dạng cơ thể cũng không

khác mấy, nhưng cảm giác không giống nhau."

"Cảm giác?" Người nọ nhướng mày.

"Diêm Tẫn tối tăm, nhưng ít nhất nó cũng được phơi bày, mà anh..."

"Sao?"

Thẩm Loan: "Sâu không lường được."

"Thật không?" Người đàn ông có vẻ hài lòng với đánh giá này.

Thẩm Loan nhìn anh ta chằm chằm, ánh mắt có cảm giác hiểu rõ mọi thứ: "Mà

Thẩm Khiêm trước kia cũng không có loại khí chất này, anh—"

Bốn mắt nhìn nhau: "Rốt cuộc là ai?"

Người đàn ông cười khẽ, không trả lời.

"Hay để tôi hỏi một cách khác, anh là Thẩm Khiêm của kiếp này, hay là Thẩm

Khiêm của kiếp trước?"

Lời nói vừa dứt, ý cười trong mắt người đàn ông càng sâu.

"Vì vậy, tôi đoán đúng rồi." Thẩm Loan vẫn không thay đổi sắc mặt, nhưng trái

tim cô chợt chùng xuống.

Nếu là Thẩm Khiêm của kiếp này, cô không quan tâm chút nào, kẻ bại trận sẽ

ghê gớm đến mức nào?

Nhưng nếu... là người ở kiếp trước, thì chưa chắc.

Kiếp trước bọn họ không phân cao thấp, hiện tại Thẩm Khiêm lại sống ở thế

giới đó lâu hơn cô rất nhiều năm mới trở về.

Nói cách khác, "Thẩm Khiêm" này đã phát triển thành cái gì, lòng dạ tàn nhẫn

ra sao, ra tay độc ác như thế nào, mọi thứ đều không biết.

Anh ta hiểu biết cả hai đời của cô.

Còn cô biết rất ít về anh ta cả kiếp trước lẫn kiếp này.

Dưới tiền đề của việc biết thông tin không bình đẳng như vậy, Thẩm Loan đối

mặt với người đàn ông này như đối mặt với một tờ giấy trắng.

Có thể nói là hoàn toàn xa lạ.

Nghiêm Tri Phản bật cười, tiến lên nửa bước rút ngắn khoảng cách giữa hai

người.

Thẩm Loan không lui không tránh.

Hai người giằng co mà đứng, dường như hô hấp gần trong gang tấc.

"Em cũng vậy, không phải sao?" Anh ta hỏi lại.

Giống nhau đều đến từ kiếp trước, có ký ức, sống lại kiếp này.

Mí mắt Thẩm Loan nhảy mạnh, lúc này giống như cô bị lột sạch quần áo, trần

truồng đứng trước mặt người đàn ông.

Điều này khiến cô vô cùng kiêng kỵ, cũng vô cùng bất an.

"Có vẻ như tôi đã đoán đúng." Phản ứng của cô khiến Nghiêm Tri Phản cười

nhẹ.

"Anh muốn làm gì?!" Thẩm Loan nhanh chóng lui lại phía sau, phản ứng theo

bản năng nhất khiến cô phải tránh xa nguy hiểm.

Nhưng lại quên rằng tình trạng hiện tại của cô không cho phép những hành

động như vậy.

Nhìn thấy cơ thể ngã về phía sau không kiểm soát được, cô bất lực.

Một giây tiếp theo, người đàn ông kéo tay cô vào long ngực của mình.

Thẩm Loan không phòng bị mà đập vào lồng ngực cứng rắn.

"Cẩn thận."

Thẩm Loan đứng vững, muốn tránh thoát, nhưng Nghiêm Tri Phản lại ôm chặt

cô giống như kìm sắt, căn bản không thể nào tránh thoát: "Buông ra!"

"Em đang sợ hãi? Vì sao?"

"...Anh còn sống." Cô cắn răng, ánh mắt run rẩy.

"Em rất muốn tôi chết sao?"

Thẩm Loan lắc đầu: "Không, nhưng anh không phải anh ấy."

Cô chỉ muốn "Thẩm Khiêm" người đã cứu cô dưới họng súng sống, mà không

phải người chiếm thân thể hiện tại, thay đổi ngoại hình nhưng lại có được ký ức

đời trước, "Nghiêm Tri Phản"!

Ở một đời kia, cô với anh ta là đối thủ, là địch nhân, không có tình cảm