Người đàn ông tiến vào đi đến mép giường: "Tôi biết em còn chưa ngủ."
Thẩm Loan trợn mắt, lạnh lùng nhìn anh ta, sau đó hạ tầm mắt xuống thứ trong
tay anh ta.
Hòm thuốc.
"Dậy đi, trên cổ em bị thương."
Thẩm Loan theo lời ngồi dậy, cổ hơi rũ xuống, rũ mắt, cô gầy yếu, cô đơn, mềm
mại giống như không biết phản kháng.
Nếu cô cứ tỏ vẻ như vậy thì có lẽ nhìn cực kỳ mềm yếu, chẳng qua bên trong lại
ẩn chứa lạnh lẽo khó tả.
Người đàn ông không dám thiếu cảnh giác.
Mở hòm thuốc rồi đặt lên trên tủ đầu giường, sau đó duỗi tay vén mái tóc dài
xõa sau lưng cô, lộ ra chiếc cổ trắng nõn tinh tế.
Nhưng trên đó lại có vết bầm đã bắt đầu xanh tím.
Lông mày nah ta nhíu lại, môi mỏng nhấp thành một độ cong sắc bén, ánh mắt
tối sầm.
"Người ra tay là anh, bây giờ người thay tôi bôi thuốc vẫn là anh, vui không?"
"...Làm em bị thương không phải ý của tôi."
"Vậy phải giải thích chuyện này thế nào?"
"Nếu em muốn thì vậy cũng được."
Thẩm Loan cười nhạt: "Anh cũng không cần giải thích với tôi, với tư cách là kẻ
thù, anh có thể quang minh chính đại mà."
Lúc này mới bình thường.
Người đàn ông tay sững sờ, cứng đờ giữa không trung.
Thật lâu sau, ngón tay dính thuốc mỡ mới đặt xuống vị trí bị bầm tím của người
phụ nữ.
Thẩm Loan cứng đờ, ngay lập tức né tránh.
Nhưng ngay sau đó lại bị một tay khác của người đàn ông bắt lấy vai không thể
nhúc nhích được.
"Đừng nhúc nhích." Anh ta nói: "Rất nhanh sẽ lành thôi."
Giây phút thuốc mỡ tiếp xúc với làn da, một cảm giác mát lạnh lan tràn làm
lông mày Thẩm Loan nhíu chặt, ngay lúc cô chuẩn bị mạnh mẽ thoát ra thì ngón
tay ấm áp của người đàn ông đã rời đi.
Một lớp thuốc mát lạnh được phun lên.
Đau đớn có giảm bớt.
Thẩm Loan lập tức dịch người, người đàn ông cũng đúng lúc thu tay lại xoay
người dọn dẹp hòm thuốc.
Giọng nói trầm thấp trong bầu không khí yên tĩnh không hiểu sao lại có chút dịu
dàng: "Bôi thêm vài lần nước nữa vết bầm sẽ tan đi, em nghỉ ngơi cho khỏe đi."
Thẩm Loan đưa lưng về phía anh ta rồi nằm xuống, nghe vậy cũng không tỏ ý
kiến.
Rất nhanh đã truyền đến tiếng đóng cửa, ánh đèn cũng theo đó tối sầm lại.
Thẩm Loan chậm rãi nhắm hai mắt, cánh môi nhẹ nhấp.
Cô nói...
A Đình.
Vết thương sau cổ truyền đến cảm giác mát lạnh càng rõ rệt, mí mắt Thẩm Loan
cũng từ từ sụp xuống.
Cô đoán không sai, thuốc mỡ và thuốc được xịt lên da quả nhiên có thêm thứ
khác.
Thẩm Loan cắn chặt răng, cố gắng chống đỡ để không hoàn toàn mất ý thức.
Lúc nửa mộng nửa tỉnh cửa lại bị đẩy ra, cô lập tức cảnh giác, lông tơ dựng
ngược.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, cuối cùng dừng trước mép giường...
Sự đề phòng của Thẩm Loan đạt đến độ max.
Yên lặng mấy giây, đối phương không có bất kỳ phản ứng gì, giống như chỉ
dừng nơi mép giường lẳng lặng nhìn cô.
Nhưng giây tiếp theo, cánh tay lại truyền đến cảm giác đau đớn, hai giây sau,
đau đớn cũng biến mất ngay khi kim tiêm rút ra.
Giống như giây phút đó chỉ là ảo giác mà thôi.
Tiếng đóng cửa truyền đến, trong phòng lại rơi vào yên lặng lần nữa.
Thẩm Loan có thể rõ ràng cảm giác được sự mệt mỏi trong cơ thể đang không
ngừng dâng lên, tay chân vốn đã khôi phục phảng phất như bị rửa sạch một lần
nữa, cắn nuốt như tằm, cuối cùng chỉ còn mềm mại, ngay cả nhích ngón tay
cũng không làm được.
Cảm giác quen thuộc này ý hệt như năm đó bắt cóc bị tiêm Nhuyễn Cốt Châm...
Ngày hôm sau tỉnh lại, ánh mặt trời ngoài cửa sổ rực rỡ.