Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 1124




Chỉ thấy một tòa biệt thự ba tầng lẳng lặng dưới ánh trăng, mái vòm có chóp,

lan can màu trắng bao quanh vườn hoa, mạn đà la đang bò lên trên vách tường.

Trên bờ cát, biển rộng và bóng đêm giống như một người đẹp duyên dáng yêu

kiều, hoa lệ đến mức tột cùng, tạo thành một vẻ đẹp đối lập với những cảnh vật

hoang vắng xung quanh, đánh vào mỹ cảm khi ngắm nó.

Ai có thể nghĩ được trên bãi hoang vắng như vậy lại có ngôi biệt thự tuyệt đẹp

thế chứ?

Vật liệu xây dựng ở đâu ra?

Cần thời gian bao lâu, bao nhiêu nhân lực?

Ai thiết kế?

Ai trang trí?

Ai sắp xếp?

Thẩm Loan không hỏi, cũng không dám hỏi.

Nhưng không có nghĩa những người khác không nói: "... Ba năm trước đây đã

bắt đầu khởi công, tôi tự mình thiết kế, từ những thứ lớn đến như thiết kế bên

ngoài hay thứ nhỏ nhặt bên trong. Cây cối trong vườn, cũng là tôi tự mình lựa

chọn từng loại."

Thẩm Loan lẳng lặng đánh giá, đột nhiên nhìn đến thứ gì đó rồi đi đến một góc.

Người đàn ông cũng theo sau.

Khi Thẩm Loan nhìn thấy những hàng xương rồng xếp ngay ngắn trong góc,

trong mắt cô vừa bất ngờ vừa không ngạc nhiên.

Thân cây căng mọng màu xanh có những gai nhỏ, mượt mà đáng yêu, béo núc

ních.

Người đàn ông chăm chú nhìn biểu hiện của cô lúc này.

Vừa hy vọng nhìn được gì đó, lại sợ hãi nhìn thấy chuyện khác.

Đáng tiếc, ánh mắt của Thẩm Loan gần như chỉ dừng lại ba giây, rất nhanh đã

dịch sang nơi khác.

Trong giây phút đó, trong lòng người đàn ông không biết đang buồn bã hay may

mắn.

Trong vườn hoa dưới ánh trăng, người phụ nữ nhìn hoa, người đàn ông lại chăm

chú nhìn cô.

Yên tĩnh không nói gì, chỉ nghe thấy tiếng sóng biển nhẹ vỗ trong gió đêm khẽ

thổi.

Thẩm Loan nhìn bao lâu, người đàn ông cũng nhìn cô như vậy.

Đi đi dừng dừng, ngắm hoa ngắm trăng.

Không biết qua bao lâu, thấy cô không có bất cứ ý định muốn về phòng nên

người đàn ông không khỏi mở miệng: "Ban đêm gió lớn, không thích hợp ở bên

ngoài lâu đâu."

Thẩm Loan nghe vậy, nhưng không phản bác.

Trước khi vào nhà, bước chân cô đột ngột sững lại rồi dừng lại một chỗ.

Người đàn ông cũng dừng bước, giây tiếp theo, người phụ nữ đột nhiên ngoái

đầu nhìn lại, dưới ánh trăng khuôn mặt cô trắng nõn, lúc bốn mắt nhìn nhau đó,

anh ta giống như bị đánh trúng linh hồn.

"Tên là gì?"

Người đàn ông: "?"

"Tòa biệt thự này."

"Đình Loan Bảo."

"Ting nào, wan nào?"

Hai mắt anh ta tỏa sáng, không hiểu sao có chút nóng bỏng và mong đợi: "

"đình" trong "đình trú", wan trong..."cảng" "loan"."

Thẩm Loan sửng sốt.

Ồ một tiếng rồi không nói gì nữa, lập tức đi vào.

Tia sáng trong mắt của người đàn ông phút chốc ảm đạm, sau đó tắt rồi trở về

như thường.

Thẩm Loan trở lại phòng trên lầu hia, lúc đóng cửa nhanh tay khóa trái lại, mới

phát hiện không thể khóa được.

Cô nhẹ kéo khóe miệng lộ vẻ châm chọc.

Thẩm Loan nằm trên giường, giây sau cửa đã bị đẩy ra.