Lúc Thẩm Loan tỉnh lại, ngoài cửa sổ đã sáng, đã là ban ngày rồi.
Cô đỡ cổ ngồi dậy, bình tĩnh đánh giá xung quanh.
Phòng rất lớn, ba phía đều có cửa sổ, chân rèm màu trắng nhẹ nhàng lay động
trong gió, bên tay phải là một căn phòng chứa quần áo, bên cạnh có lò sưởi
trong tường.
Trần treo phong cách châu Âu, đồ trang trí điêu khắc và đầu giường được trang
trí bằng cột La Mã có màu sắc phong phú và ấm áp.
Nếu không phải tình huống hiện tại, thì đây có lẽ làm người ta phải giật mình
khi đắm mình vào ảo giác.
Thẩm Loan dùng tốc độ nhanh nhất nhớ chi tiết và bố cục của căn phòng này,
sau đó đứng dậy đi đến bên cửa sổ.
Càng tới gần, âm thanh nào đó càng rõ ràng hơn.
Bởi vậy —
Khi cô đứng yên, bãi biển màu xanh mênh mông vô bờ đập vào mắt thì Thẩm
Loan cũng không quá bất ngờ.
Trong không khí truyền đến mùi tanh của biển, lấn át luôn cả hương hoa sơn
dầu trong phòng.
Cô đang ở trên một hòn đảo.
Mà ăn phòng này không phải tầng một, dưới tầng còn có lan can màu trắng bao
quanh suối phun nước và vườn hoa.
Cũng không biết Quyền Hãn Đình có phát hiện khác thường không, hay là...
... Đã đi Mã Lai rồi?
Lúc cô bị dẫn đi, Nhị Tử và Ám Thất đã hôn mê, Tam Tử bị thương chảy máu,
trực thăng tuy rằng an toàn hạ cánh nhưng xung quanh đều là cánh đồng bát
ngát, hoang tàn vắng vẻ, gần đó còn có một mảnh rừng chưa từng bị khai phá,
nếu ở đó lâu thì rất khó bảo đảm sẽ không xảy ra chuyện gì bất ngờ.
Bây giờ chỉ hy vọng Quyền Hãn Đình có thể nhanh chóng tìm được bọn họ...
"Đang suy nghĩ gì thế?" Giọng nói của người đàn ông từ sau người truyền đến,
mang theo vài phần khàn khàn, vừa trầm thấp vừa từ tính.
Cả người Thẩm Loan cứng đờ, nhưng không quay đầu lại.
Giây tiếp theo, trên vai chợt ấm hơn, một cái áo được khoác lên.
"Mặt trời sắp xuống núi rồi, bên bờ biển gió lớn, chú ý đừng để cảm lạnh."
Thẩm Loan dịch sang bên cạnh một chút, bất động thanh sắc cách xa người sau
lưng ra, tất nhiên cũng tránh khỏi áo khoác trên tay anh ta.
Lúc xoay người, đập vào ánh mắt là một cái mặt nạ, trên mặt Thẩm Loan không
có cảm xúc dư thừa: "Tôi không lạnh."
Bàn tay của người đàn ông dừng giữa không trung, sau đó dường như không có
gì mà thu lại, bên môi kéo ra một nụ cười nhạt: "Em trốn tôi sao?"
Thẩm Loan cũng kéo khóe miệng, chẳng qua ý cười không đạt đáy mắt: "Đúng
vậy."
Cô đang trốn anh ta đấy!
"Vì sao?"
"Rời xa nguy hiểm là bản năng của con người."
"Tôi làm em cảm thấy nguy hiểm sao?"
"Bọn bắt cóc đối với con tin mà nói chẳng lẽ không nguy hiểm sao?" Cô hỏi lại.
"Tôi nhớ lá gan của em rất lớn mà."
Thẩm Loan lắc đầu: "Logic này không đúng rồi. Lá gan lớn không hề mâu
thuẫn với việc tránh hại tìm lợi."
"Cho nên em đang sợ tôi à?"
Cô nhẹ giọng cười, không trả lời.
Người đàn ông nhìn cô một cái thật sâu, sau đó xoay người muốn đi.
"Anh chuẩn bị làm gì tôi?" Thẩm Loan nhẹ nhàng mở miệng với bóng dáng của
anh ta.
"Ở lại."
"Anh không giữ được." Giọng nói cực kỳ bình tĩnh.
"À..." Anh ta cười ra tiếng, cũng không biết cực kỳ khinh thường hay đang tự
phụ: "Giữ được hay không thì phải thử qua mới biết được."
Thẩm Loan trầm mặc, không nói đến đề tài này nữa, ngược lại hỏi: "Đây là nơi
nào?"
"Đảo Đình Loan."
Nói xong, nhanh chóng rời đi.
Thẩm Loan nhíu mày: "TingWan" nào?
Màn đêm buông xuống, nhiệt độ trên đảo quả nhiên xuống thấp.
Thẩm Loan đứng trước cửa sổ cảm nhận được lạnh lẽo nên tự mình cầm quần
áo mặc thêm.
Lúc này cô không thể bị bệnh được.
Đột nhiên, cửa bị đẩy ra từ bên ngoài.
Thẩm Loan lạnh lùng quay đầu, người đàn ông bưng đồ ăn đi vào.
"Anh không biết gõ cửa sao?"
Anh ta dừng lại, sau đó tiếp tục đi vào trong đặt đồ ăn lên trên bàn, nhẹ giọng
cười: "Tôi cho rằng chuyện này không quan trọng."
"Tuy rằng đây là chỗ của anh, nhưng bây giờ tôi đang ở."
"Cho nên? Tôi gõ, sau đó em cho tôi vào hay không cho?"
Thẩm Loan: "Không cho."
"Nhưng tôi vẫn sẽ vào."
Gõ hay không gõ thì kết quả cũng giống nhau.