Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 1119




Cậu ta cất điện thoại đi, tiến lên, thấp giọng báo cáo: "Trực thăng đã cất cánh

bình thường, trước mắt thời tiết rất tốt, sẽ đến Kinh Bình trong ba tiếng nữa."

Thẩm Loan ngồi trực thăng, bay thẳng đến bãi đất trông trong vùng ngoại ô của

thị trấn Thiên Sơn, cho nên cô đi sớm hơn Quyền Hãn Đình.

Sau khi sắp xếp mọi thứ ổn thỏa, chỉ chờ đợi nữa thôi.

Khi đó, Sở Ngộ Giang đã liên hệ Chiếm Ngao tự tay bố trí nhân lực ở phía Mã

Lai, cùng lúc đó, tin tức cũng đã trải rộng thành mạng lưới trong vô hình.

Nếu phát hiện tung tích của Diêm Tẫn, có thể giám thị nhưng tránh rút dây động

rừng.

Mà Lăng Vân đi đến bên ngoài sân bay để kiểm tra một lần cuối trước khi bay

cùng nhân viên trong sân bay.

Quyền Hãn Đình đứng trước cửa sổ, từ góc độ này có thể thấy rõ những gì đang

diễn ra ở sân bay.

Chẳng qua khuôn mặt anh không nhẹ nhàng như trong tưởng tượng, lúc tự tiễn

Thẩm Loan đi thì mày chưa từng giãn ra.

Sở Ngộ Giang thoáng nhìn qua, cảm thấy hơi nghi ngờ.

Đi chuyến này tương đối thuận lợi, có thể nói không uổng một chút sức nào,

theo lý thuyết thì phản ứng của Lục gia không nên như thế...

Đột nhiên —

"Sở Ngộ Giang!" Quyền Hãn Đình đột nhiên mở miệng, giọng nói gấp gáp chưa

bao giờ có.

Anh ta nhanh chóng đứng dậy: "Gia sao thế?"

"Lập tức liên hệ phía trực thăng đi, mau —"

"Vâng!"

Sở Ngộ Giang cầm máy tính, chuyển sang điều khiển nền rồi nói: "Gọi 3199!

Gọi 3199 nhanh!"

Tai nghe truyền đến tiếng tích — tích — nhưng không có người nào đáp lại.

"3199?! Nghe được thì trả lời! Ám Thất?! Có thể nghe thấy không? Ám Thất—"

"Gia, bên kia không liên hệ được!"

"Quả nhiên —" Quyền Hãn Đình cắn răng, nắm chặt tay, gân xanh hiện rõ trên

trán.

Sắp nổi cơn thịnh nộ rồi.

Sở Ngộ Giang vẫn chưa rõ tình hình: "Chuyện này... Rốt cuộc sao lại thế này?"

"Gọi Lăng Vân đi, về nhà họ Bình ngay, chúng ta trúng kế rồi—"

Tốt lắm nhà họ Bình, giỏi lắm Diêm Tẫn!

Loan Loan...

Nhất định phải chờ anh đấy!

Vườn trà Ngũ Phúc, trong phòng chính.

"Đại ca, không ngờ thằng nhóc kia lại dễ dàng cắn câu như vậy." Gã béo nheo

đôi mắt thành một đường, cười đến mức cực kỳ dữ tợn: "Em thấy nhà họ An

chẳng qua cũng chỉ thế thôi, dù sao cũng đã xuống dốc rồi, nhớ phong thái năm

đó của vợ chồng An Tuyển Hoàng, vậy mà con cháu lại vô tích sự như thế..."

"Ngu xuẩn! Nếu cậu ta thật sự dễ lừa thì sẽ không thử mấy lần muốn mấy lời

khách sáo từ trong miệng tao như thế. Nếu không chuẩn bị từ sớm, mày cho

rằng có thể thuận lợi như vậy sao?"

Gã béo khom lưng cúi đầu: "Vẫn là đại ca lợi hại, có dự kiến từ trước."

Bình Hiện nâng chén trà lên bình tĩnh nhấp một ngụm, hiển nhiên tương đối

hưởng thụ với những lời khen thế này.

"Thứ đó xử lý thế nào rồi?"

"Đại ca yên tâm, em đã sai người đi thu dọn cả rồi. Chỉ chờ chân trước chúng ta

rời đi, sau lưng sẽ tự động kíp nổ, cũng không để lại bất kỳ dấu vết gì. Nhưng

mà... tiếc cho khu vườn này."

"Mấy năm nay dòng chính chúng ta bỏ mấy chỗ thế này còn ít sao? Chỉ cần giữ

được gốc rễ, thế giới rộng lớn như vậy, bất cứ chỗ nào cũng có thể nẩy mầm

hết."

Gã béo gật đầu, thái độ kính cẩn nghe theo: "Đại ca nói phải."

Nhà họ Bình ở ẩn đã lâu, vốn dĩ có thể giữ thần bí lâu như vậy, ngoài việc phải

kín tiếng hạ mình xuống và rất ít giao lưu với bên ngoài ra, thì còn có một

nguyên nhân rất quan trọng —

Thỏ khôn có ba hang!

Bọn họ không chỉ sống mỗi một chỗ trong một thời gian dài, nhiều thì ba bốn

năm, chậm thì mười ngày nửa tháng sẽ dời đến một chỗ khác.

Ví dụ như vườn trà này, cũng chỉ mới ở được một năm mà thôi.

Cho nên, những người muốn điều tra "Hang ổ của dòng chính nhà họ Bình" đã

sai ngay từ lúc bắt đầu, bởi vì căn bản không có "Hang ổ" gì hết!

Mà Quyền Hãn Đình biết được vườn trà này, cũng bởi vì nhà họ Bình muốn cho

anh biết mà thôi.

Tất cả tất cả mọi thứ đều nằm trong cục diện!

"Buồn cười cậu ta vẫn tưởng mình đứng xem, không ngờ rằng một ván này lại

mở ra vì mình!"

"Ha hả..." Trên khuôn mặt gã béo ngập tràn đắc ý: "Chờ Quyền Hãn Đình tới

Mã Lai, phát hiện mọi chuyện đều là bẫy, sau đó quay đầu tìm chúng ta thì đã

sớm người đi nhà trống rồi. Nếu có thể, em thật rất muốn ở lại xem cậu ra có

biểu cảm gì, là phẫn nộ, hay là tuyệt vọng..."

Giữa mày Bình Hiện hơi nhíu lại: "Đừng làm chuyện ngu xuẩn, để tránh cành

mẹ đẻ cành con!"

"Đại ca yên tâm, em chỉ nói chơi mà thôi." Gã béo cười mỉa.

Ở lại sao? Anh ta cũng không phải ngại mạng thì quá dài đâu

"Còn bao lâu nữa? Nói người dưới hành động nhanh lên."

"Đã nhanh nhất có thể rồi ạ, nhưng cũng phải nửa ngày nữa. Nhiều mẫu vật và

bán thành phẩm trong phòng nghiên cứu đều cần phải đóng gói, để tránh hiện

tượng bị hư hại hoặc thiếu trên đường dời đi..."

"Thúc giục nói mọi người nhanh chóng rời khỏi đây đi, trong lòng tao..." Bình

Hiện sững lại, ánh mắt xuyên qua cửa chính nhìn về phía ngoài sân: "Cảm thấy

không ổn lắm."

Gã béo không cho là đúng: "Quyền Hãn Đình đã đi rồi, mà người phụ nữ của cô

ta cũng mang theo thuốc bay trở về Kinh Bình rồi, không có thời gian để phản

ứng lại đâu."

"Lỡ như thì sao?" Ánh mắt Bình Hiện hiện lên vẻ sắc bén, giọng nói cũng chợt

lạnh xuống.

Gã béo giật mình một cái: "Em đây sẽ tiếp tục đi phân phó bọn họ..."

"Thôi, không cần nữa, nửa ngày thì nửa ngày, cũng không cần chờ đến sáng mai

mới đi đâu, chúng ta sẽ đi luôn trong đêm nay."

"Đại ca, thời gian gấp như vậy, chúng ta hẳn nên thu dọn mọi thứ trước khi

Quyền Hãn Đình tới, lúc đó là có thể trực tiếp chạy lấy người."

"Ngu xuẩn! Mày cho rằng Quyền Hãn Đình dễ bị lừa như vậy sao? Nhớ kỹ,

muốn gạt người thì phải tự lừa gạt chính mình trước."

Nếu hành động sớm thì khó tránh khỏi việc sẽ bị lộ chi tiết, để không có lỡ như,

tất cả mọi thứ đều phải làm như thật.

Thật đến mức bọn họ cũng cho rằng như vậy mới được.

Nếu không sao những người của nhà họ Bình bị bắt giữ đó có thể thành công

dẫn Quyền Hãn Đình đến nơi này chứ?

"Đại ca, em còn có một câu hỏi." Gã béo lắp bắp.

"Nói đi."

"Nếu ngay từ đầu chúng ta đã chuẩn bị hạ bộ Quyền Hãn Đình, vậy vì sao phải

giao "Nhuyễn Cốt Châm" hàng thật giá thật ra? Không chỉ như thế, còn có công

thức và các bước cho cậu ta nữa."

"Bởi vì —"

Rầmh!

Một tiếng vang lớn truyền đến, mặt đất cũng chấn động theo, giống như giây

tiếp theo sẽ rạn nứt.

Trong phút chốc, cánh cửa rơi xuống, bức tường cũng nghiêng theo, bụi bay mù

mịt.

"Đại ca — khụ khụ khụ —" Gã béo sợ hãi không thôi, sặc đến mức hai mắt rơi

lệ.

Tro bụi bay đầy trời trước mặt anh ta, giống như một lớp sương mù dày đặc bao

phủ, mắt không thể thấy, thở cũng gian nan.

"Đại ca... Anh ở đâu thế?"

"Lão, lão bát..." Trong mơ hồ dường như truyền đến một giọng nói quen thuộc,

hơi thở đã loạn, sau đó yếu ớt dần.

"Đại ca?" Gã béo quơ loạn hai tay: "Anh ở đâu?!"

Để anh ta sờ được vị trí cụ thể.

Đúng lúc này lại có thêm một tiếng vang lớn, kèm theo chấn động kinh khủng

hơn lần đầu tiên rất nhiều.

Âm thanh sụp đổ, tiếng thét chói tai, tiếng kêu cứu vang vọng khắp nơi.

Có người trong tộc, có người làm, cũng có chó mèo.

Dường như trong chớp mắt, trời và đất đều bị đảo lộn, biến sắc thê thảm.

Gã béo vốn đang đứng, nhưng khi tiếng vang lớn thứ hai truyền đến thì bị xà

ngang rơi xuống sau lưng, hiện tại đã ngập trong khói bụi, miệng phun đầy máu

tươi, ngã xuống đất không dậy nổi.

Cho dù như vậy, anh ta cũng không từ bỏ gọi Bình Hiện: "Đại ca?! Anh có nghe

thấy không?! Đại ca..."

Đáng tiếc, không hề có ai đáp lại.

Ngay lúc anh ta gần như tuyệt vọng, một tiếng ho khan thô nặng truyền đến:

"Khụ khụ khụ khụ... Lão... Bát..."

"Đại ca?!" Gã béo cắn răng tránh khỏi xà ngang đè ở phía sau lưng, từng chút

từng chút một bò đến nơi âm thanh truyền đến.

Bạch bạch bạch —

Lúc này lại có tiếng vỗ tay.

Sau đó, một giọng nói vốn không nên xuất hiện ở chỗ này vang lên, giống như

tiếng ác ma nguyền rủa: "Hai vị đúng là — anh, em, tình, thâm."

Chữ cuối cùng, anh gằn từng chữ một.

Quyền... Hãn Đình!

Sao có thể?!

Cả người gã béo run rẩy, lưng bắt đầu đau đớn hơn, mà Bình Hiện đang ho khan

cách đó không xa thoáng chốc im bặt, yên tĩnh đến mức giống như không có hơi

thở.

Khói bụi dần dần lắng xuống, tầm mắt bị che khuất cũng chậm rãi trở nên rõ

ràng hơn.

Lúc mọi thứ bại lộ ở trước mắt, khuôn mặt Quyền Hãn Đình cũng rõ ràng hơn.

"Thật, thật sự là cậu sao... Đại ca, cậu ta... cậu ta đã trở lại rồi..." Môi gã béo run

rẩy, hàm răng cắn vào nhau.

Rõ ràng nhiệt độ không thấp nhưng dường như anh ta lại đặt mình trong hầm

băng núi tuyết.

Bình Hiện bị bàn ghế rơi trúng, bắp chân phải bị mảnh thủy tinh đâm trúng,

máu tươi chảy ra, mà khuôn mặt vốn tái nhợt của ông ta khi nhìn thấy Quyền

Hãn Đình thì lập tức gần như trắng bệch.

Hai anh em bọn họ nằm trên mặt đất như những con chó, mà Quyền Hãn Đình

lại cứ như một vị thần từ trên trời giáng xuống, từ trên cao nhìn xuống bọn họ.

Sở Ngộ Giang tiến lên xách Bình Hiện lên, xoay tay ném xuống bên chân

Quyền Hãn Đình.

Giây tiếp theo tiếng rên vang lên, sau lưng Bình Hiện bị một bàn chân đạp lên,

giày da nghiền nát mang theo áp lực và lực đạo rất lớn.

Đây không phải chỉ đau da thịt, mà giẫm đạp lên tôn nghiêm.

"Mày buông đại ca tao ra—" Gã béo rống lên giận dữ, đáng tiếc ngay cả anh ta

cũng khó bảo toàn.