Anh không chắc chắn lần này có phải là chiêu điệu hổ ly sơn không, nếu đối
phương muốn ra tay từ trên người Tán Tán thì lúc bọn anh vừa đi sẽ tạo cơ hội
cho đối phương, Quyền Hãn Đình sẽ không cho phép chuyện như vậy xảy ra!
Ngoài chuyện này ra, anh còn liên hệ với phía Chiếm Ngao nói bà ngoại điều
động ám vệ của nhà họ An đến đây để quyết nỗi lo của anh.
"...Cho nên em yên tâm, Tán Tán ở lại Kinh Bình rất an toàn."
Trên đời này, nếu người mà ngay cả nhà họ An không bảo vệ được, thì trên đời
này cũng không có ai làm được.
Quyền Hãn Đình đã sắp xếp mọi chuyện đâu vào đấy, Sở Ngộ Giang và Lăng
Vân từng người nhận lệnh chuẩn bị sẵn sàng.
Mọi chuyện đã chuẩn bị xong, chỉ chờ kết quả chính xác phía ngài Trâu nữa
thôi.
Hai ngày sau, Trâu Liêm đi ra khỏi tầng hầm.
"Bệnh của cậu chủ nhỏ đúng là bị từ trong bụng mẹ, dùng thuật ngữ y học cổ
truyền mà nói thì chính là bẩm sinh đã yếu ớt. Mà đấy cũng không phải là
nguyên nhân thực sự, mà đến từ cơ thể của bố và mẹ, một mặt là Lục gia bị hàn
khí xâm nhập sau đó lại bị laser bức xạ, nên mới có thể xuất hiện gen mang
bệnh; còn mặt khác đó là cơ thể mẹ bị tiêm thuốc không rõ thành phần trong lúc
đang mang thai, làm cho trong thành phần của thuốc vẫn tàn lưu trong cơ thể,
trực tiếp tác dụng lên thai nhi."
"Nhân tố không xác định đến từ cơ thể của bố và cơ thể mẹ hỗ trợ lẫn nhau, hai
bên cân bằng nên cậu chủ nhỏ mới may mắn sống đến bây giờ. Chỉ cần luôn
duy trì loại cân bằng này để không bị phá vỡ, vậy sẽ không nguy hiểm đến tánh
mạng. Nhưng cơ thể con người lại rất kỳ diệu, các tế bào sinh sản, các bộ phận
vận hành đều có quy luật, dưới tác dụng của ngoại lực, ảnh hưởng của các nhân
tố hoàn cảnh, cũng không thể ai có thể đoán trước được giây sau sẽ phát triển
thế nào."
Đây là điều không chắc chắn được.
Chỉ khi giải trừ điều không chắc chắn này thì mới có thể nhàn nhã, nếu không
sẽ mãi lo lắng đề phòng.
Trâu Liêm: "Laser bức xạ tạo thành biến đổi gen là điều không thể khắc phục,
lúc trứng hình thành khi thụ tinh trứng thì gen cũng đã được xác định rồi, sẽ
không thay đổi vì ngoại lực, còn về ảnh hưởng... Có tốt lên nhưng cũng có xấu
đi."
Biến đổi gen chỉ có hai hướng— tốt lên hoặc là tệ đi.
Tốt hơn biểu hiện ở chỉ số thông minh hơn người, tố chất chơ thể cũng vượt
trội, thậm chí sẽ có một số dị năng đặc biệt, đương nhiên đây là chuyện cực kỳ
hiếm thấy, Trâu Liêm cũng chỉ xem lý luận trên sách vở thôi, vẫn chưa thấy
thấy trường hợp cụ thể nào.
Những khám phá hiện tại của nhân loại cũng chỉ mới là một bước rất nhỏ trong
cuộc hành trình dài của gen thần bí.
"Tình trạng kháng thuốc do thuốc kém có thể chữa khỏi, nhưng tiền đề là phải
biết rõ tỷ lệ thuốc mới có thể hốt thuốc đúng bệnh."
Thẩm Loan và Quyền Hãn Đình liếc nhau, sớm muộn gì cũng phải đến nhà họ
Bình một chuyến.
Thuốc có nguồn gốc từ nhà họ Bình, cởi chuông cần người cột chuông.
Chỉ là...
"Em rất lo cho tình hình sức khỏe của Tán Tán bây giờ..." Thẩm Loan đưa bản
fax kia cho Trâu Liêm: "Kết quả kiểm tra đã xuất hiện ba chỉ tiêu có nguy cơ
cao."
Ngài Trâu nhận lấy rồi xem, đúng là ông ta am hiểu y thuật cổ truyền, nhưng
cũng không có nghĩa ông ta không hiểu Tây y.
Ông ta đảo qua những số liệu một lần rồi vẫy tay với Thẩm Loan: "Đúng là
trạng thái cân bằng hiện tại của Tán Tán tràn ngập nguy cơ, nhưng cũng không
nghiêm trọng như cô tưởng tượng đâu. Qua hai ngày nghiên cứu và dò bệnh thì
tôi cũng đã hiểu đại khái tình trạng bây giờ của cậu bé rồi. Trước mắt mà nói,
rất ít thuốc có tác dụng trong cơ thể cậu bé, sức đề kháng cũng không giảm
xuống, sở dĩ xuất hiện mấy số liệu đỏ trong bảng kết quả kiểm tra này hẳn là do
tác dụng của hàn khí."
"Đúng lúc thuốc của Lục gia dùng còn lại một ít, hơn nữa dùng nước thuốc và
các biện pháp trung y cũng rất dễ khống chế. Nhưng tôi chỉ có thể bảo đảm cậu
bé sẽ ổn định trong một tháng đó thôi, hai người phải nhanh chóng tìm được
loại thuốc năm đó, không cần kỹ càng tỉ mỉ đâu, chỉ cần mang một ít thuốc gốc
trở về rồi dùng máy móc là có thể phân tích được."
Nói cách khác, Thẩm Loan và Quyền Hãn Đình chỉ có chưa đầy một tháng!
Trâu Liêm nói xong rồi xoay người rời đi.
Ông ta còn phải đi chế thuốc cho nhóc con kia, tuy nói cũng cùng loại với
Quyền Hãn Đình nhưng thể chất mỗi người mỗi khác, nên tỷ lệ và liều lượng sẽ
điều chỉnh để phù hợp.
Ông ta vừa đi, chỉ còn lại hai người trầm mặc.
Sau một lúc lâu, Quyền Hãn Đình bình tĩnh mở miệng: "Ngày mốt sẽ đi."
Sau khi quyết định, thời gian gấp gáp nên chuyện hai người cần giải quyết càng
nhiều hơn.
Phía Quyền Hãn Đình chủ yếu bảo đảm an toàn cho Tán Tán, là ám vệ của nhà
họ An phái tới để bảo vệ quanh biệt thự, cuối cùng do Hồ Chí Bắc, Lục Thâm
và Trâu Liêm trấn thủ.
Còn phía Thẩm Loan lại phức tạp hơn nhiều.
Đầu tiên, cô giao công việc cho Miêu Miêu và Lý Phục tạm thời xử lý.
Sau đó, cô thông báo với bệnh viện và phòng thí nghiệm một khi có yêu cầu,
bọn họ phải phối hợp vô điều kiện với Trâu Liêm.
Cuối cùng, đưa Lệ Hiểu Đàm đến biệt thự số 1.
"Trong khoảng thời gian này dì ở lại đây đi, tôi sẽ phái người quản lý " Mật
Đường ", chờ đến lúc mọi chuyện ổn định thì dì về quản lý cũng không muộn.
Dù dì có kế hoạch khác tôi cũng không can thiệp đâu."