Quyền Hãn Đình: "Bởi vì - kể từ đó người bên kia còn không động tĩnh gì nữa,
ngay cả Diêm Tẫn cũng như đã bốc hơi khỏi thế gian, tìm không thấy dấu vết."
Nhắc đến Diêm Tẫn, Thẩm Loan đột nhiên nhớ rằng anh ta còn có một thân
phận khác: "Anh có điều tra chủ tịch Nghiêm Cẩn của truyền thông Quang Ấn
Cảng Đảo chưa?"
"Đã điều tra. Lúc anh được đưa về Chiếm Ngao trong tình trạng hôn mê. Ông
ngoại đã cử người đến điều tra sau khi biết hết mọi chuyện, rất nhanh đã tìm ra
được danh tính của Diêm Tẫn ở ngoài sáng. Đáng tiếc, anh ta cầm cổ phần tại
Quang Ấn và bất động sản trong tay quy đổi rồi cầm tiền rời đi."
Như vậy có thể chắc chắn rằng bên kia đã lên kế hoạch từ rất lâu và cũng đã
nghĩ ra đường lui cho bản thân.
Thẩm Loan cau mày: "Anh vừa nói rằng, người đứng phía sau kể từ lúc đó thì
không ra tay nữa sao?"
"Ừ, những năm này khá an phận."
Anh ta không ra tay, ngay cả khi nhà họ An có một mạng lưới tình báo hùng
hậu, thì cũng rất khó để có được thông tin mới.
Không có thông tin tình báo mới chẳng khác nào không có cơ sở phân tích mới,
nên khó có thể suy ra thân phận thực sự của đối phương.
"Vì sao?"
Quyền Hãn Đình khẽ giật mình: "Vì sao cái gì?"
"Anh ta hung hăng xông tới tấn công anh, nhằm vào nhà họ An, từ lúc đầu đã
đẩy ván cờ lên một thế trận lớn, nhưng đến khi anh bị tia laze chiếu vào, nhưng
sau khi bệnh cũ của anh tái phát và không thể không trở lại Chiếm Ngao, anh ta
đột nhiên dừng lại..." Vẻ mặt Thẩm Loan nghiêm nghị: "Chuyện này không phải
rất kỳ lạ sao?"
Quyền Hãn Đình cũng sửng sốt, anh chưa từng nghĩ tới chuyện này.
"Vì vậy..." Thẩm Loan nhướng mắt, ánh sáng ngời ngời: "Mục đích thực sự của
bên kia là gì? Nếu biết được điều này, tôi nghĩ danh tính của người đó tự nhiên
sẽ lộ ra."
"Ừm, anh sẽ liên lạc với đảo càng sớm càng tốt, để An Tử Chiêu điều tra theo
hướng này."
"Ừ." Thẩm Loan gật đầu.
Cô cũng muốn tìm ra tất cả những điều này càng sớm càng tốt, luôn cảm thấy
rằng người đó diễn xuất tiến rồi lùi...
Giống như đã từng quen biết.
Nhưng trong chốc lát lại không thể nhớ đó là ai.
Nhưng...
Thẩm Loan: "Tên giả của Diêm Tẫn là Nghiêm Cẩn. Chắc là anh ta không tùy
tiện lấy đại một cái họ như vậy, để đảm bảo an toàn, anh nên điều tra thử nhà họ
Nghiêm ở Kinh Bình."
Lúc này, khuôn mặt của Dương Lam hiện lên trong đầu cô.
Một người phụ nữ giàu có đã ly hôn và bị bỏ rơi rồi đột nhiên trở thành nữ chủ
nhân của nhà họ Nghiêm, một trong bốn gia tộc lớn ở Kinh Bình, Thẩm Loan
không tin bên trong không có chuyện gì mờ ám.
Trước đây không điều tra là bởi vì cô không có hứng thú với nhà họ Nghiêm,
nên cũng có thái độ thờ ơ với Dương Lam.
Thẩm Phi đã chết, mối hận đời trước của cô cũng đã chấm dứt.
Về phần Dương Lam, những gì bà ta nợ cô cũng đã trả hết khi ở Ninh Thành –
ly hôn, mất con gái, con trai chết, những điều này còn tàn nhẫn hơn so với cái
chết rất nhiều.
Vì vậy, Thẩm Loan tha cho cô ta một mạng, không đuổi giết đến cùng.
Gặp ở Kinh Bình chỉ cần bà ta không chủ động khiêu khích, Thẩm Loan cũng sẽ
không cố ý trêu chọc.
Hiện tại, cũng coi như hai bên không có việc gì, ai nấy đều sống tốt.
Nhưng mà lúc trước người cùng biến mất cùng với Dương Lam, còn có Thẩm
Như...
Trong bữa tiệc mừng thọ của nhà họ Nghiêm lần trước, Thẩm Loan đã không
nhìn thấy cô ta.
Vậy thì cô ta đã đi đâu?
Lúc trước cô ta vì giả điên giả ngốc mà tránh thoát được một kiếp, nhưng cô ta
cũng không thực sự điên, nên cô cũng có lý do để trả thù, nhưng cho đến nay,
Thẩm Loan vẫn chưa tìm ra dấu vết của cô ta.
Sau khi sắp xếp lại những ý nghĩ trong đầu, Thẩm Loan đè nén sự nghi ngờ
trong lòng của mình, vừa phục hồi tinh thần liền đối diện thẳng ánh mắt chăm
chú của người đàn ông.
Quyền Hãn Đình đắn đo nói: "Ý em là có khả năng Nghiêm Cẩn có quan hệ với
nhà họ Nghiêm ở Kinh Bình?"
"Không chắc chắn."
"Có cơ sở gì không?"
Thẩm Loan: "Có thể là bởi vì... bọn họ đều mang họ Nghiêm chăng.""
Nói xong, cô tự cười.
"Không có cơ sở, chẳng qua là có cảm giác - nhà họ Nghiêm không đơn giản!"
"Được." Quyền Hãn Đình không nghi ngờ, vô điều kiện nghe theo Thẩm Loan:
"Anh sẽ để người đi điều tra."
Nói xong, hai người cũng không có chuyện gì để nói nữa, đồng thời im lặng
không nói gì.
Cứ như vậy, sự yên tĩnh hơi đột ngột và có chút xấu hổ.
Thẩm Loan: "... Tôi đi lên lầu."
Quyền Hãn Đình nhẹ nhàng kéo người trở về. Anh nhìn thẳng vào mắt cô, cả
hai người đều có đôi đồng tử đen và ánh sáng mờ ảo giống nhau.
Dường như có một từ trường vô hình được tạo ra, ở giữa hai người như có một
lực hút nào đó làm hai người không tự giác được muốn lại gần nhau.
Hai tay người đàn ông nắm chặt bả vai người phụ nữ, gằn từng chữ một: "Loan
Loan, em có tha thứ cho anh không?"
Thẩm Loan không nói gì, rũ mi mắt xuống để che đi cảm xúc của mình.
Quyền Hãn Đình không thúc giục, anh chỉ nhìn cô chăm chú, sâu sắc nhìn cô,
mê luyến lại tan nát cõi lòng mà nhìn cô.
"Loan Loan..."
Đột nhiên, người phụ nữ ngước mắt lên, cô gọi tên anh: "Quyền Hãn Đình, tôi
còn có một vấn đề cuối cùng."
"Em nói đi."
"Nếu cho anh cơ hội quay lại lần nữa, anh có còn lựa chọn như cũ không?"
"Không. Ít nhất anh sẽ thử tin tưởng em và tin rằng em có một trái tim đủ mạnh
mẽ để chịu đựng thực tế tàn khốc "
Thẩm Loan: "Vậy nên, anh sẽ làm như thế nào? "
Quyền Hãn Đình: "Nói cho em biết tất cả sự thật, để em đưa ra lựa chọn của
chính mình."
Cho dù đó là bỏ rơi anh lúc đang bất tỉnh vào thời điểm đó, hay là theo anh lên
đường trở lại Chiếm Ngao, Thẩm Loan nên tự mình quyết định.
Cô nghe xong, cười, hơi nhướng mày: "Cho dù Chiếm Ngao cũng không an
toàn? Không sợ tôi ngoan cố chọn con đường cụt mà bỏ rơi sự an toàn của bản
thân? Anh cũng tôn trọng sự lựa chọn của tôi?"
Quyền Hãi Đình lớn tiếng nói: "Đúng vậy!"
"Không vì để tốt cho tôi mà anh tự đưa ra quyết định sao?"
Người đàn ông cười tủm tỉm: "Em nói là "tự mình quyết định", làm sao anh
dám? Cùng lắm thì, hai chúng ta cùng chết."