Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 1093




"Thật ra, tôi rất hâm mộ cô."

Thẩm Loan thu hồi tầm mắt, nhìn về phía mặt cô ta: "Hâm mộ tôi cái gì?"

"Yêu thì thâm tình, hận lại tới cùng, giới hạn rõ ràng, không để lẫn lộn."

Đều cùng đối mặt với sự tổn thương đến từ đàn ông, mặc dù có hiểu lầm, có bất

đắc dĩ, sau khi giải thích, cô ấy lựa chọn tha thứ cho Tống Cảnh, một lần nữa

bắt đầu, nhưng Thẩm Loan đến giờ lại chưa tha thứ cho Quyền Hãn Đình.

Khi cô yêu, khí thế như hồng; khi hận, cũng kinh mang vạn trượng.

Thẩm Loan nghiêm mặt: "Cô cũng có thể, chỉ cần cô muốn."

Tấn Lê cười khổ lắc đầu: "Tôi đối với anh ấy..."

Không thể nhẫn tâm.

Cho nên, là Thẩm Loan quá tàn nhẫn?

Bên kia, hai đứa bé cũng đang nói chuyện.

Nói đúng ra, hẳn là một mình tiểu Hoan Hoan đang nói, mà Tán Tán chỉ an tĩnh

nghe.

"Anh trai, anh thật là đẹp..."

Mặt Tán Tán vô cảm.

Nhưng xinh đẹp chính là đẹp, mặc kệ vẻ mặt như thế nào.

"Hoan Hoan luyến tiếc anh."

"..."

"Chúng ta về sau sẽ còn gặp lại chứ?"

Tán Tán nghĩ nghĩ, gật đầu, ánh mắt liếc nhìn Tống Cảnh cách đó không xa một

cái.

Cậu nghĩ, người này là ba ba của Hoan Hoan, hình như có quan hệ không đơn

giản với những người bên cạnh ba cậu, sau này thế nào cũng có cơ hội chạm

mặt.

Nhận được lời đáp lại, Hoan Hoan vui vẻ khoa tay múa chân nhảy nhót: "Vậy

anh nhất định không được quên em, em là Hoan Hoan, Tấn Hoan!"

Nhân sinh đắc ý cầu "tẫn hoan"?

Tán Tán từng đọc qua đầu thơ này, cũng thường xuyên nghe bà dì nhỏ đọc.

Cậu nghĩ, nơi này nhất định có ngụ ý rất tốt đẹp.

"Được không?" Cô bé nhóc quấn lấy cậu, một hai phải bắt cậu tỏ thái độ.

Tán Tán gật đầu, được, không quên.

Nhìn theo thân thuyền đi xa, Thẩm Loan thu hồi tầm mắt, dắt tay Tán Tán:

"Chúng ta cũng về đi."

Trên đường, Thẩm Loan ngồi ở sau xe, Tam Tử lái xe.

Tấm kính phản chiếu dáng vẻ thất thần của cô, chỉ liếc mắt một cái, Tam Tử liền

thu hồi ánh mắt, không hề nhìn thêm.

Mà lúc này, trong đầu Thẩm Loan lại không ngừng quanh quẩn lời nói cuối

cùng của Tấn Lê——

"Cô không chịu tha thứ cho anh ấy, chứng tỏ trong long cô có oán, mà bắt đầu

từ hận, nhưng có yêu mới có hận. Để tay lên ngực tự hỏi, cô thật sự một chút

cũng không quan tâm tới anh ấy sao?"

Thẩm Loan không biết.

Nhưng sự không quan tâm của Quyền Hãn Đình mấy năm nay thật sự đã làm

tổn thương cô, điều này không thể nghi ngờ.

Trở lại biệt thự, Lệ Hiểu Đàm cũng có mặt.

"Đi tiễn sao?"

"Ừ."

"Tán Tán có mệt không?"

Lắc đầu.

"Có khát không?"

Gật đầu.

Lệ Hiểu Đàm lập tức rót nước cho cậu bé.

Đương nhiên, cũng không quên đưa cho Thẩm Loan một cốc: "Con cũng uống

chút đi."

"... Cảm ơn."

"Đúng rồi, cô Miêu tới, đang ở bên trong."

"Để cô ấy tới phòng làm việc đi."

"Được."

Trong phòng làm việc.

Thẩm Loan ngồi trên ghế, khẽ nâng cằm: "Ngồi đi."

"Lần trước ngài để tôi điều tra, có chút manh mối." Sau khi cô ấy ngồi xuống,

đẩy văn kiện trong tay tới trước mặt Thẩm Loan.

Cô nhận lấy, tùy tay mở ra.

Giây tiếp theo, bỗng dưng đột ngột dừng lại.

Miêu Miêu biết, khẳng định sẽ là hiệu quả này, bởi vì khi cô lấy được mấy thứ

này, phản ứng còn lớn hơn Thẩm Loan.

"Ngày đó sau khi tôi rời khỏi, đêm đó liền liên hệ với điện tử Khải Hàng, quảng

cáo Hàng Á ở Ninh Thành, giải trí Phi Dương, cùng với Onion video ở Cảng

Đảo, yêu cầu Chu Trì, Tưởng Thạc Khải, Ngụy Uyển Ương bọn họ mau chóng

điều tra những tranh chấp mà công ty mình chịu trách nhiệm từng gặp phải gần

ba năm qua, kèm theo biện pháp giải quyết, cùng nhau sửa lại dưới dạng hình

thức văn kiện."

Đây là sản nghiệp ở tỉnh ngoài.

Về phía bên gần chỗ Kinh Bình, Mật Đường cùng vận chuyển Phi Dương đều

có Tam Tử cùng Nhị Tử điều tra, cuối cùng tập hợp trên tay Miêu Miêu.

"Ba năm này, Khải Hàng ở Bắc Hải từng dính vào một vụ sao chép kịch bản

game, ba thanh thiếu niên chết đột ngột vì thời gian chơi trò chơi quá dài, hơn

mười vụ kiện tụng tranh cãi ở nước ngoài..."

"Quảng cáo Hàng Á thì CEO Tưởng Thạc Khải bởi vì vấn đề tình cảm cá nhân

đắc tội trùm địa ốc Từ Kính Sinh, khiến cho công ty chịu liên lụy và bị các công

ty khác liên thủ chèn ép, thời điểm nghiêm trọng nhất là doanh thu buôn bán

hàng tháng bằng không..."

"Giải trí Phi Dương càng gây ra nhiều chuyện hơn, video tát tai quỳ gối, quy tắc

ngầm...Tất cả những thứ không nên xảy ra trong giới giải trí đều xảy ra, mỗi lần

thanh thế đều chấn động dư luận, đối phương đều cho rằng nó sẽ lập tức xong

đời..."

Về phần vận chuyển Phi Dương và Mật Đường, mấy năm nay vẫn luôn nắm giữ

trong tay Thẩm Loan, xảy ra việc gì cô cũng có ấn tượng, đơn giản chính là mấy

thế lực ngầm xung đột, tranh giành.

Sự việc đã xảy ra, cô liền giải quyết; vấn đề xuất hiện, cô liền xử lý vấn đề. Vậy

mà trước nay không nghĩ tới, sau lưng từng vụ từng việc đều có mối liên hệ.

Sau khi gió êm sóng lặng, cô cũng không kịp nhớ lại chi tiết, liền một đầu chui

vào sự việc mới.

Cho nên mới xem nhẹ bàn tay vô hình sau lưng kia!

"Việc sao chép kịch bản game của điện tử Khải Hàng cuối cùng thắng kiện,

những sự việc và bộ phận liên quan đều đóng cửa, mười mấy vụ kiện tụng ở

nước ngoài cũng không một vụ nào thua..." Theo phân tích chuyên sâu của

Miêu Miêu với mỗi công ty và mỗi sự việc xảy ra, cùng với kết quả cuối cùng

không ngoại lệ đều toàn bộ thắng lợi, mới phát hiện hóa ra thế nhưng có nhiều

"cơ duyên xảo hợp" cùng "trời xui đất khiến" như vậy.

Đúng rồi, nhất định có người ở sau lưng điều khiển, một mình khởi động chiếc

ô to lớn, bảo vệ tất cả sản nghiệp trên danh nghĩa Thẩm Loan.

Cuối cùng chiếc ô này lớn đến mức nào vậy?

Khiến cho tất cả mọi người đều cho rằng đây là không trung!

"Là... Quyền lục gia?" Miêu Miêu cẩn thận hỏi.

Thẩm Loan lạch cạch một tiếng khép lại tập tài liệu..