Giây tiếp theo, anh ta cũng không khỏi kinh ngạc.
Thẩm Loan vậy mà lại trả tất cả tài sản mà Lục gia tặng cho năm đó, bao gồm
công ty, bến tàu, phòng ốc, siêu xe và chờ một loạt bất động sản, toàn bộ đều trả
trở về!
Không, không chỉ là "mấy thứ" đơn giản như vậy đâu, còn có công ty lợi nhuận
gấp mấy lần của công ty dưới tay cô quản lý mấy năm nay, cùng với những báo
cáo kinh người mà cô đầu tư hạng mục tích lũy được.
Đây không phải trả tiền, cũng không phải báo đáp ân tình, mà là đang trực tiếp
vả mặt!
"Xong rồi xong rồi, lục ca nhìn thứ này thì chắc chắn nát thành từng mảnh rồi,
Thẩm Loan cũng quá độc ác rồi!"
Nhưng cô lại có bản lĩnh này! Cũng trong trường hợp như vậy, nếu đổi lại là
một người phụ nữ khác thì có khi đã bị đống tiền tài phú quý từ trên trời rơi
xuống này đập cho hôn mê rồi, nhặt lên còn không kịp, ai còn muốn vật quy
nguyên chủ chứ?
Là tiền đấy!
Là thứ mà ma quỷ cũng thèm thuồng đấy!
Cũng chỉ có Thẩm Loan...
Trong lòng Lục Thâm cũng không rõ là thế nào, cười cô vì thiếu tầm nhìn, lại
oán cô quá vô tình, nhưng sâu trong nội tâm vẫn có một chút gì đó kính nể và
bái phục.
Trong ấn tượng của anh ta, Thẩm Loan vừa keo kiệt vừa âm hiểm, cũng rất
thích ghi thù.
Thiếu tầm nhìn? Không tồn tại.
Bởi vì cô còn giảo hoạt hơn hồ ly.
Nhưng lúc cô lấy phân tài liệu này giao cho Quyền Hãn Đình thì lại hào phóng
hơn bất kỳ người nào.
Trăm tỷ tài sản mà nói ném là ném, hào phóng đến mức không giống như người
bình thường.
Lục Thâm rất muốn mắng một câu: Cô mẹ nó định làm thánh mẫu Maria, hay là
Quan Thế Âm cứu khổ cứu nạn thế?
Nhưng trên thực tế, Thẩm Loan lại không thánh mẫu chút nào, cũng chẳng dính
nửa đồng tiền nào với câu "Thích giúp đỡ mọi người, phổ độ chúng sinh".
Cô chỉ là quá tức giận, cho nên mới nghẹn đến bây giờ, mặc dù cách ba năm
nhưng cũng muốn dạy dỗ một bài học cho người đàn ông đã từng vứt bỏ cô
trước đây!
Bây giờ cô đã làm được rồi.
Sắc mặt khó coi, ánh mắt nặng nề của Quyền Hãn Đình cũng đủ chứng minh tất
cả rồi.
Hồ Chí Bắc ngồi trên sô pha không nhúc nhích, nhìn sắc mặt Sở Ngộ Giang và
Lục Thâm, anh ta cũng đoán được nội dung của phần tài liệu kia rồi.
Lúc trước khi đang tìm kiếm tung tích lão Lục, anh ta cũng thuận tay điều tra
luôn Huy Đằng, phát hiện công ty được vận hành rất bình thường, thậm chí còn
có sức sống hơn trước kia rất nhiều, cụ thể thể hiện trong lợi nhuận tăng lên
từng năm của công ty.
Nhưng quyền sở hữu công ty vẫn chưa làm thay đổi, nói cách khác, Quyền Hãn
Đình vẫn người sở hữu Huy Đằng.
Nếu là những người khác thì có lẽ không cảm thấy có gì, nhưng Hồ Chí Bắc lại
biết Quyền Hãn Đình đã tặng Huy Đằng cho Thẩm Loan vô điều kiện.
Tặng vô điều kiện, có nghĩa là gì?
Nói trắng ra thì chính là cho không!
Chỉ cần Thẩm Loan ký tên, thứ "Quái vật khổng lồ" hốt bạc mỗi ngày này sẽ là
máy kiếm tiền của mình cô.
Nhưng mọi thứ lại không tiến hành như Quyền Hãn Đình kỳ vọng, người phụ
nữ kia đơn phương nghiền nát "sự khổ tâm" của anh, lấy tư thế quyết tuyệt lạnh
lùng để nghênh đón cuồng phong gió dữ.
Quyền Hãn Đình không trở lại thì tốt, một khi trở về biết được tất cả những
chuyện này, vậy thì đây sẽ trở thành nỗi áy náy và hối hận của anh!
Lục Thâm nói đúng —
Người phụ nữ Thẩm Loan này, thật sự tàn nhẫn, tàn nhẫn đến tận xương tủy!
Trời sinh đã có tâm địa lạnh lùng, tư thái nghiêm nghị cuồng vọng— ta thà rằng
phụ người trong thiên hạ, cũng không thể để người trong thiên hạ phụ ta!
...
Sở Ngộ Giang đã xác minh tính chân thật của phần tài liệu nà trong ngày hôm
nay.
Ban đêm, anh ta đứng trước cửa phòng làm việc, tay đã nắm then cửa vài lần
nhưng lại buông xuống.
Tiến thoái lưỡng nan.
Cuối cùng, anh ta vẫn gõ cửa.
Rất nhanh, bên trong truyền ra một tiếng "vào đi" trầm thấp, anh ta lấy lại bình
tĩnh rồi đẩy cửa đi vào.
"Lục gia." Rũ mắt đứng yên, tư thái cung kính.
Quyền Hãn Đình ngồi sau bàn làm việc, bởi vì chỉ bật một ngọn đèn cho nên cả
phòng có vẻ u ám mờ nhạt, mà cả khuôn mặt và nửa người của anh đều ẩn sau
bóng ma, làm người ta không thể biết được cảm xúc chân thật của nha.
"Đã điều tra xong chưa?"
Sở Ngộ Giang cúi đầu thấp hơn: "Đã điều tra xong rồi."
"... Nói đi."
Sở Ngộ Giang không bỏ qua sự cứng lại trong giây lát kia của Quyền Hãn Đình,
là sợ hãi, hay là trốn tránh?
Anh ta cũng chỉ có thể ăn ngay nói thật: "Lúc trước cô Thẩm đúng là đã ký thỏa
thuận chuyển nhượng rồi, nhưng đồng thời cũng có thêm một điều kiện đặt
cược, nội dung là nếu trong tương lai cô ấy có thể tăng gấp đôi doanh thu hằng
năm, thì những tài sản này một lần nữa lại trở về danh nghĩa của người tặng.
Năm thứ hai, doanh thu của Huy Đằng đã tăng gấp đôi, cho nên những thứ đó
đã được trả lại cho chủ sở hữu ban đầu."
Cho nên, căn bản không cần Quyền Hãn Đình ký tên đồng ý, tất cả những thứ
anh tự cho là thứ đáng tin cậy có thể để cô dựa vào, bây giờ lại còn nguyên,
không, hẳn là lại về trên tay anh!
Thẩm, Loan!
Môi và răng của người đàn ông rít lên cái tên này vô số lần, trong đầu không
ngừng hiện ra khuôn mặt khiến người ta vừa yêu vừa hận của người phụ nữ kia,
sự dịu dàng nồng thắm trước đây đan xen với vẻ lạnh lùng lạnh nhạt quấn lại
với nhau, hóa thành một con dao sắc bén vô hình, đâm mạnh vào nơi mềm mại
yếu ớt nhất trong trái tim anh.
Máu tươi chảy đầy đất, chất thành từng mảng đau đớn.
"Lục gia?" Sở Ngộ Giang lo lắng mở miệng.
"... Tôi biết rồi, đi ra ngoài đi."
"Vâng."
Lúc vui thì hí hửng, còn buồn thì lặng lẽ.
Đêm nay Quyền Hãn Đình ngồi một đêm trong phòng làm việc, cũng không
xuất hiện trước mặt Thẩm Loan như ý cô.
Cuộc sống của hai mẹ con vẫn bình yên như trước.
Không có Quyền Hãn Đình, Thẩm Loan vẫn dậy sớm tập thể dục buổi sáng, xử
lý tài liệu, chăm sóc con trai, không hề bị ảnh hưởng chút nào.
Chẳng qua Tán Tán sẽ thỉnh thoảng thoáng nhìn về phía cửa, lúc thuần Bạch
Trạch cũng sẽ theo bản năng tìm kiếm hình bóng kia.
Thẩm Loan đứng trước cửa sổ, nhìn biểu cảm của con trai ngồi trên mặt cỏ, nhất
thời im lặng.
Lệ Hiểu Đàm tiến lên, ánh mắt xuyên qua cửa kính, chợt rơi xuống người Tán
Tán: "Dù sao cũng là cha con, có những thứ không ngừng được."
Thẩm Loan không nói gì, xoay người lên lầu.
Không đợi cô nghĩ nên xử lý mối liên hệ vi diệu giữa huyết thống của Quyền
Hãn Đình và Tán Tán thế nào, chuyện xảy ra ở sinh vật Thanh Lam cũng đủ để
chiếm trọn lực chú ý của cô rồi.
Vấn đề bắt đầu từ Thanh Lam Sinh Vật thoát khỏi vòng vây, dùng giá cao để lấy
được miếng đất bên cạnh Chính Dương Môn Bàng.
Lúc ấy có rất nhiều xí nghiệp ở đây, đến từ khắp nơi trên cả nước, cũng không
ai đoán được cuối cùng vậy mà lại bị một công ty khoa học kỹ thuật công nghệ
vô danh cướp đi.
Sau trận chiến này, sinh vật Thanh Lam trở nên nổi tiếng.
Mà Miêu Miêu và Lý Phục cũng thấy thời cơ chuẩn, mượn ngọn gió cổ đông
này để mở rộng nghiệp vụ công ty, quy mô đoàn đội cũng lớn mạnh hơn.
Nhưng thứ thật sự có thể làm sinh vật Thanh Lam trở thành đối tượng truy đuổi
của tư bản, cũng đứng đầu ngọn gió này, lại không phải thứ này, mà là công ty
sinh vật nhỏ bé không có tiếng tăm gì mà lại có một đoàn đội R&D có quy mô
không nhỏ.
Mọi người hơi hiểu biết một chút thì đều biết R&D có nghĩa là gì—
Có nghĩa là đốt tiền, đốt vô số tiền, đến cuối cùng cũng có thể không có gì, giỏ
tre múc nước thành công dã tràng.
Cho nên, thông thường chỉ có những nhà đầu sỏ lớn trong nghề mới có đoàn đội
R&D độc lập, sau đó dùng mấy ngàn vạn để làm kinh phí cho nó.
Không nghĩ tới sinh vật Thanh Lam vậy mà cũng có can đảm dám nghiên cứu
phát minh lĩnh vực não bộ!
Nhưng dựa vào gì để làm vậy?
Một công ty sinh vật có quy mô nhỏ mà thôi.
Nhưng tiền đề là đội R&D này không có thành quả gì cả, nhưng trên thực tế, đội
ngũ R&D này không chỉ có thành quả, có bằng độc quyền sáng chế, mà còn
công khai một loại thuốc đặc trị để điều trị bệnh bạch cầu cấp tính trong một lần
họp báo tại Hội nghị phát hành thuốc Hoa Hạ gần đây, sau khi kiểm chứng lâm
sàng thì được xác định rằng loại thuốc này có thể có tác dụng nhanh hơn một số
loại thuốc đặc trị thông thường trên thị trường sau khi tiêm vào cơ thể người,
hơn nữa gần như không có tác dụng phụ.
Mọi người đều nói thuốc ba phần độc, đó là lời của ông cha truyền lại.
Cho dù là Trung y hay thuốc Tây, bắt mạch kê đơn hay là truyền dịch, chỉ cần
dính đến chữ "thuốc" thì không thể không có tác dụng phụ.
Loại thuốc mới của đoàn đội nghiên cứu và phát minh của sinh vật Thanh Lam,
từ khi hết kiểm chứng lâm sàng cho đến nay vẫn chưa thấy có tác dụng phụ gì.
Các chuyên gia đã kết hợp lại để làm báo cáo để chứng thực điểm này, bây giờ,
sinh vật Thanh Lam đã trở thành một miếng bánh ngọt vô giá.
Một số công ty đầu tư, đối tượng hợp tác đã tìm tới cửa, ai cũng biết một khi
đầu tư vào loại thuốc này, sau đó vận dụng để đưa ra thị trường, vậy thì lợi ích
mà nó mang lại là không thể tưởng tượng.
Đối với chuyện này, Miêu Miêu và Lý Phục còn bình tĩnh hơn người ngoài
tưởng tượng.
Thẩm Loan cũng đã giao toàn quyền quyết định cho bọn họ, cho dù cuối cùng
có chấp nhận tư bản nước ngoài hay không thì cô cũng sẽ không nhúng tay.
Ngay lúc Miêu Miêu cùng Lý Phục đang bàn bạc trao đổi, các công ty cũng
đang vót nhọn đầu tự mình đề cử, thì trong nước lại xuất hiện một bản tố cáo
sinh vật Thanh Lam.
Nói đúng ra, đang tố cáo đoàn đội R&D của sinh vật Thanh Lam.
Tác giả lòng đầy căm phẫn khiển trách đoàn đội của Thanh Lam đánh cắp, lấy
trộm, cướp tất cả thành quả nghiên cứu của gã, hành vi phạm tội chồng chất,
dùng từ sắc bén, cảm xúc đúng chỗ, rất nhanh đã khơi dậy sự phẫn nộ của giới
học thuật và giới kinh doanh.
Nghiên cứu phát minh ra một loại thuốc cần bao nhiêu nhân lực, vật lực, nguồn
lực tài chính, không thể kể hết được.
Nguyên nhân là như thế, mới cực kỳ quý giá.
Mà thứ quý giá như vậy lại bị ăn cướp trắng trợn, kéo cho nguyên chủ phải viết
huyết thư, trong hai ngày ngắn ngủn, mọi người trong giới đã lên tiếng, kết hợp
lại với nhau phán tội chết cho sinh vật Thanh Lam!