Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 1072




"Anh lại tới làm gì?"

Quyền Hãn Đình ngồi đối diện với cô: "Em có thể nhiệt tình với anh một chút,

một chút thôi cũng được?"

Thẩm Loan: "Không thể."

Anh cũng không tức giận, giống như đã sớm dự đoán được sẽ là đáp án này:

"Không sao, anh nhiệt tình với em là được."

"..." Ai mẹ nó muốn anh nhiệt tình?

"Rốt cuộc có chuyện gì? Không có việc gì thì lượn đi."

Quyền Hãn Đình nghiêm túc hơn: "Anh vẫn luôn có một câu hỏi, đoán tới đoán

lui cũng không có đáp án, cho nên trực tiếp tới hỏi em."

Thẩm Loan nhìn anh, trong mắt lộ ra tìm tòi.

"Có liên quan đến Tán Tán." Người đàn ông bổ sung.

"Nói nghe một chút."

"Anh phát hiện..." anh tạm dừng một giây như đang tổ chức lại ngôn ngữ: "Đôi

mắt củA Tán Tán..."

Sau đó không biết hình dung thế nào, cho nên dừng lại.

Nhưng chỉ bằng hai từ "Đôi mắt" đã đủ để Thẩm Loan biết anh muốn biểu đạt ý

gì,.

Cho nên, bị phát hiện rồi sao?

Anh mới ở chung với Tán Tán bao lâu?

Quyền Hãn Đình: "Hẳn là em biết đúng không?"

Thẩm Loan không nói.

"Ánh mắt em nói cho anh, em đã hiểu anh muốn hỏi chuyện gì."

Người phụ nữ vẫn không nói gì.

Ánh mắt anh như trống rỗng, giống như đang nhớ lại: "Tán Tán có thể thành

công ngăn lại lúc Bạch Trạch bắt đầu công kích, hơn nữa làm nó cúi đầu nghe

theo, thậm chí phải tỏ ra kiêng kị và sợ hãi. Nếu là mèo hay chó bình thường thì

có thể anh sẽ không nghi ngờ, nhưng Bạch Trạch không giống thế, nó tuy rằng

là loài tạp giao đặc biệt, nhưng bản chất vẫn là hổ, mang trong mình dòng máu

kích động và cao ngạo của vua dã thú."

Ngay cả anh cũng phải hao hết tâm tư một thời gian dài mới khiến vật nhỏ này

nhận chủ.

Nhưng Tán Tán...

"Anh chính mắt thấy con trai nhìn Bạch Trạch, sau đó Bạch Trạch hơi luống

cuống, cho nên anh mới nghi ngờ mắt Tán Tán có phải có... Năng lực đặc biệt

không."

Thẩm Loan: "Thôi miên."

"Cái gì?"

"Mắt Tán Tán sẽ cho ra kết quả giống như thôi miên nhân tạo, hơn nữa là thôi

miên sâu, là loại có thể ra lệnh."

Ví dụ như, nếu muốn bạn phải chết thì người nọ thật sự sẽ ngoan ngoãn tự sát.

Quyền Hãn Đình sợ hãi kinh ngạc, hiển nhiên cũng nghĩ đến điểm này.

Mặt Thẩm Loan không cảm xúc: "Tôi chỉ biết có tác dụng ở con người, nhưng

không biết động vật cũng có thể như thế. Sao vậy, anh cảm thấy Tán Tán là quái

vật à?"

Nói đến nửa câu sau, cô quỷ dị kéo khóe miệng, giống như đang châm chọc.

Quyền Hãn Đình nhíu mày: "Anh chỉ muốn biết sự thật thô, cho dù Tán Tán

biến thành thế nào thì nó cũng là con trai anh. Cho nên vĩnh viễn đừng dùng

mấy lời này để thử anh, không có bất kỳ ý nghĩa nào đâu."

Khuôn mặt Thẩm Loan rất bình tĩnh, không thể nói vừa lòng, nhưng cũng

không phải không hài lòng với câu trả lời này của anh.

"Phát hiện khi nào?"

"Một tuổi."

"Là do bẩm sinh, hay sau khi trải qua chuyện gì mới biến thành như vậy?"

"Bẩm sinh. Nhưng giáo sư Ngụy nói có thể là do tác dụng của thuốc sinh ra gen

biến dị."

Nói cách khác, năm đó cơ thể mẹ bị tiêm vào thuốc gì đó không rõ kết hợp với

cơ thể ba bị hao tổn vì laser đánh trúng, đều có thể là căn nguyên để sinh ra loại

năng lực đặc biệt này.

Quyền Hãn Đình: "Tán Tán đã dùng chưa? Thứ này... Có thể dùng để sai khiến

người khác làm theo ý mình."

"Đã dùng, lúc hai tuổi."

Lúc ấy sự nghiệp của Thẩm Loan ở Kinh Bình vừa có tiến triển, thường xuyên

không về nhà, chủ yếu là Lệ Hiểu Đàm chăm sóc Tán Tán, hơn nữa cũng có vệ

sĩ âm thầm bảo vệ.

Trong đó có một vệ sĩ là nội gián do đối thủ cạnh tranh cho trà trộn vào, có lẽ

cảm thấy Tán Tán nhỏ không thể nói chuyện, cũng không hiểu người lớn nói gì,

cho nên không kiêng nể gì gọi điện thoại với người nọ trước mặt cậu bé.

Nội dung nói chuyện đề cập đến làm thế nào để hạ bộ cô, mà cuối cùng mục

đích là — giết chết Thẩm Loan!

Quyền Hãn Đình nghe đến đó, hơi thở hơi dừng lại, tay siết chặt nắm đấm.

Anh biết một mình Thẩm Loan ở Kinh Bình sống không dễ dàng, để được kết

quả như bây giờ có lẽ đã trải qua gian nan hơn anh tưởng tượng, nhưng lại

không biết sẽ gian nan đến mức có thể bỏ mạng.

Đối phương có thể để nội gián vào, còn có thể há mồm ngậm miệng lấy mạng

người, mấy hành vi này chắc chắn không phải của người làm ăn đứng đắn.

Chỉ có thể là... Những thế lực không thể lộ ra ngoài ánh sáng.

"Sau đó thì sao?" giọng nói nặng nề, giọng điệu trầm thấp.

Thẩm Loan lại giống như không hề phát hiện sự thay đổi của Quyền Hãn Đình,

lúc này cô kể lại mọi chuyện không giống như mình là người trong cuộc.

Những hồi ức cũ kỹ này đã không thể tạo thành bất kỳ uy hiếp gì cho cô nữa,

cũng sẽ không còn dấu vết.

Bởi vì —

Không đáng.

Không đáng để nhớ, cũng không đáng nhắc lại.

Nếu không phải hôm nay Quyền Hãn Đình hỏi, có lẽ vĩnh viễn cô sẽ không chủ

động nhớ lại.

"Sau đó..."

Vệ sĩ kia đã chết, chết cực kỳ khủng bố.

Quyền Hãn Đình: "Là tự sát sao?"

"Không sai."

Sau khi sửng sốt trong chốc lát, phản ứng lại lập tức đuổi theo, đi theo phía sau

hai mẹ con: "Khụ... Loan Loan, anh có hơi đói."

"Vậy trở về ăn cơm."

"Nay bếp nhà không nổi lửa."

Thẩm Loan tin anh ta mới là lạ: "Ra khỏi cửa lớn chính là phố buôn bán, muốn

ăn cái gì đều có, nếu anh ngại phiền toái, cũng có thể trực tiếp căn dặn nhân

viên đóng gói đưa đến trước mặt, tiết kiệm sức lực và thời gian."

"Nhưng anh nghĩ muốn ở bên em và con."

Thẩm Loan quay đầu, vẻ mặt lãnh đạm: "Vậy anh vẫn cứ nghĩ là được."

"Anh không phải nghĩ, anh là..."

"Ồ, anh không nghĩ."

Lục gia: "?!"

Thẩm Loan bước đi nhanh hơn.

Ai ngờ chân trước bước vào nhà ăn, Quyền Hãn Đình sau lưng cũng tiến vào

theo.

Động tác đưa đồ ăn của Lệ Hiểu Đàm ngừng lại, tầm mắt dò hỏi nhìn về phía

Thẩm Loan, lại giống như đá chìm đáy biển, không nhận được một chút đáp lại

hoặc ám chỉ nào.

"Hôm nay anh sẽ ăn ở đây." Anh kéo ghế dựa ra, ngồi xuống, dáng vẻ vô lại:

"Em có đuổi anh thì anh cũng không đi".

Lệ Hiểu Đàm thấy Thẩm Loan không tỏ thái độ, mơ màng hồ đồ mà đưa chén

đũa cho anh.

Cứ như vậy, đường đường Lục gia rốt cuộc bằng vào da mặt dày của mình và

tuyệt kỹ lì lợm la liếm, thành công có cơm ăn.

Ăn xong, không cần Thẩm Loan mở miệng, anh tự chủ động rời đi.

Mọi việc đều có mức độ, đừng thật sự chọc người ta nóng nảy.

...

Quyền Hãn Đình trở lại biệt thự bên cạnh, Sở Ngộ Giang đã chờ lâu ngày.

"Gia."

"Lăng Vân đâu?" Giờ phút này Quyền Hãn Đình trước mắt nghiêm nghị, không

còn vẻ cợt nhả khi đối mặt với Thẩm Loan.

"Tôi để cậu ấy vào phòng tắm rửa và nghỉ ngơi trước."

"Ừ, tôi ở phòng làm việc chờ cậu ấy."

Năm phút sau, Lăng Vân với mái tóc vẫn chưa lau khô xuất hiện ở phòng làm

việc, nguyên cái đầu nầm xoã tung ướt lộc cộc dính trên trán, nhìn qua rất là

buồn cười.

Nhưng trong mắt cậu ta, lại không có nửa phần ý cười, chỉ còn vẻ nặng nề.

"Kết quả có rồi sao?" Quyền Hãn Đình trầm giọng mở miệng.

Lăng Vân gật đầu, cung cung kính kính mang lên một túi văn kiện phong kín.

Quyền Hãn Đình tiếp nhận, tách nó ra từng đôi một và lôi ra một tập giấy A4

với những dòng chữ in dày đặc trên đó.

Trong lúc nhất thời, thư phòng to như vậy nhưng nghe tiếng lật giấy, ngay cả hô

hấp cũng trở nên thật cẩn thận.

Lăng Vân nhận được báo cáo, trước tiên từ Chiêm Ngao chạy về Kinh Bình, đồ

vật phong kín trong túi cậu không nhìn thấy, nhưng rất rõ ràng là liên quan tới

cậu chủ nhỏ.

Cho nên, một chút cũng không dám chậm trễ.

Quyền Hãn Đình nhìn ước chừng mười lăm phút, trong đó có vài tờ bị lăn qua

lộn lại, nếp uốn giữa mày cũng càng ngày càng sâu.

Sở Ngộ Giang và Lăng Vân liếc nhau, đều thấy được trong mắt đối phương vẻ

ngưng trọng.

"Đám lão già kia có nói cái gì không?"

Lăng Vân: "Tình huống của cậu chủ nhỏ quá hiếm thấy, mà ngài... mẫu máu

được cung cấp quá ít, khiến cho một bộ phận kiểm tra đo lường không thể hoàn

thành, khó có thể cho ra kết quả toàn diện. Nếu điều kiện cho phép, bọn họ hy

vọng ngài có thể dẫn cậu chủ nhỏ đến đảo làm một bài kiểm tra toàn diện."

"...Tôi đã biết, các cậu đi ra ngoài trước đi."

Hai người khom người rời khỏi phòng.

Lúc Sở Ngộ Giang đóng cửa, xuyên qua kẹt cửa càng ngày càng nhỏ thấy thân

ảnh trầm mặc của Quyền Hãn Đình, giống như một pho tượng cứng ngắc lạnh

lẽo.

Một nỗi chua xót khó nói lan tràn, nhưng anh ta không làm được cái gì, chỉ có

thể nhẹ nhàng khép cửa lại, để lại một không gian cho vương giả bị thương một

mình liếm láp miệng vết thương.

Mà người duy nhất có thể an ủi Quyền Hãn Đình, rõ ràng ở ngay bên cạnh, lại

giống như xa cuối chân trời.

Sở Ngộ Giang âm thầm thở dài.

Lăng Vân trầm mặc không nói.

Ban đêm, Tán Tán đã ngủ.

Thẩm Loan trước tiên kiểm tra hộp thuốc tiểu gia hỏa, đổ mỗi viên thuốc bổ

vào, lại kiểm kê liều thuốc dư lại.

Hơn nữa hộp thuốc mới vừa bỏ vào, không có gì bất ngờ xảy ra, có thể kiên trì

đến cuối tháng sau.

Tạm thời không cần liên hệ phòng thí nghiệm đưa thuốc.