Nghe thấy tiếng gọi, con hổ nhỏ khẽ kêu rồi ném chú Samoyed và chạy về phía
chủ của mình.
Quyền Hãn Đình vỗ vỗ đầu nó, không biết là khen hay là trách.
Thẩm Loan nhướng mày.
Nghiêm Tri Phản đứng dậy, vẻ mặt vẫn bình thản, nhưng đôi tay buông thõng
bên cạnh run rẩy không kìm chế được, giống như chịu đựng đến cực điểm.
"Anh này, thú cưng của anh đã cắn chết con chó của tôi."
Quyền Hãn Đình bước tới gần, tiểu hổ cũng theo chân vặn vẹo mông bước đi,
vẻ hung dữ lúc trước biến mất đâu không thấy?
"Xin lỗi, vật nuôi trong gia đình hơi hoang dã, không chịu dạy dỗ. Tôi nên bồi
thường bao nhiêu cho anh đây?"
"Anh lấy tiền đập vào mặt ai vậy?"
"Vào mặt anh đấy". Nhẹ nhàng bâng quơ.
Nghiêm Tri Phản chế nhạo: "Một con cầm thú cũng không thể quản tốt, anh như
vậy không phải là một chủ nhân tốt rồi."
"Cảm ơn anh đã nhắc nhở." Không khó chịu hay tức giận, bình tĩnh nhẹ nhàng:
"Vậy tôi cũng có thể chỉ cho anh hai câu, đừng nghĩ rằng có thể lợi dụng một
con chó làm gì, anh sẽ không có cơ hội đó đâu, và anh cũng không thể trả giá
nổi đâu."
Bốn mắt chạm nhau, tia lửa bắn ra.
"Ồ... thật sao?" Nụ cười của Nghiêm Tri Phản không thay đổi, nhưng ánh mắt
lạnh lùng: "Nếu tôi càng muốn thì sao?"
"Còn tùy thuộc vào việc anh có mạng đó hay không."
"Cho đến cuối cùng, ai thắng ai thua vẫn chưa biết được, đừng vui quá sớm."
Giọng điệu Quyền Hãn Đình lạnh lùng:" Vậy thì thử đi. Bây giờ hãy dắt chó của
anh ra ngoài đi, nơi này không chào đón anh."
"Chủ nhân nhà này còn chưa có đuổi tôi đi, anh dựa vào cái gì mà muốn đuổi
tôi đi?"
Quyền Hãn Đình đi đến bên cạnh Thẩm Loan, vươn tay nắm lấy vai người phụ
nữ, mạnh mẽ ôm cô vào lòng.
Người nọ ngoài việc hơi cứng và khó chịu, không hề né tránh và vùng vẫy thoát
ra.
Cả hai đứng bên nhau, cạnh nhau, như thể họ sinh ra là dành cho nhau.
"Chỉ vì tôi là người đàn ông của cô ấy."
Vẻ mặt của Thẩm Loan không thay đổi.
Nghiêm Tri Phản nhìn cô xác nhận.
Người phụ nữ không nói lời nào, trong mắt Quyền Hãn Đình chính là đồng ý,
nhưng trong mắt Nghiêm Tri Phản lại thành không đồng ý.
Hai người đàn ông này cũng khó có thể đưa ra những định nghĩa khác nhau cho
cùng một hành vi của cùng một người phụ nữ theo suy nghĩ của riêng họ.
Nhưng cuối cùng, họ chẳng là gì ngoài việc tự cho mình là đúng.
Nghiêm Tri Phản liếc nhìn cô một cách sâu sắc: "Đừng nghĩ rằng em có thể từ
chối theo cách này, bởi vì - Anh không chấp nhận nó!"
Nói xong, anh ta sải bước rời đi.
Quyền Hãn Đình ở đằng sau anh ta chậm rãi nói: "Đừng quên con chó của anh."
Người đàn ông không nhìn lại: "Sau khi giết chết người khác thì kẻ giết người
luôn biết làm sao để xử lý thi thể, động vật không hiểu chuyện, vậy thì làm
phiền chủ nhân của nó vậy."
Chủ nhân của cầm thú.
Quyền Hãn Đình mặt tối sầm lại một giây.
Lúc này, Thẩm Loan gỡ tay anh ra, lùi lại hai bước, kéo ra một khoảng cách an
toàn.
Lục gia: "?"
"Người đã rời đi rồi," Thẩm Loan ngồi trở lại chỗ cũ, nhưng trà trước mặt cô đã
lạnh quá, cô cau mày: "Không cần diễn nữa."
"Em nghĩ đây là diễn sao?"
"Ừ. Có vấn đề gì vậy? "
"Đây là diễn sao?! "Anh nâng giọng với một chút tức giận.
Thẩm Loan rót hết nước trà nguội trong cốc, lại cầm bình và rót thêm cốc nóng,
nước trà rẻ, nhạt và đắng, nước trà pha ra không trong, đục và nổi váng.
Cô nhấp một ngụm, không tệ nhưng cũng không tốt lắm.
"Trở về đi." Lạnh lùng lãnh đạm.
Quyền Hãn Đình: "?"
"Còn thú cưng của anh." Dư quang quét qua tiểu hổ, ngáp một cái, lộ ra răng
nanh nhỏ, trên miệng còn dính đầy lông.
"Khi nãy rõ ràng em..." Không phải như vậy!
Lục gia giống như một cô dâu bị bỏ rơi, nhưng anh đột ngột dừng lại giữa cuộc
nói chuyện..
Anh dường như hiểu ra điều gì đó--
"Em lợi dụng anh?"
Động tác của Thẩm Loan dừng lại một lúc, cầm tách trà trong tay, dừng lại
trong không khí.
Trước khi cô mở miệng, người đàn ông đã cười rộ lên.
Thẩm Loan: "?"
"Anh biết em không có hứng thú gì với tên họ Nghiêm kia, thật ra..." Anh ta lắp
bắp: "Để cho anh ta biết khó mà lui, chúng ta nên thân mật hơn."
Ví dụ như làm nũng gì gì đó.
Thẩm Loan: "?"
"Này! Loan Loan, đừng đi, anh không ngại cho em lợi dụng, thật đấy, em có
muốn dùng nữa không?"
"..." Dưới chân như có dao, cô chạy thật nhanh.
Người đàn ông lưu luyến nhìn bóng dáng cô bước vào nhà, khom người xuống
nhặt quả cầu bạc trên mặt đất.
Xoa xoa đầu của anh chàng nhỏ bé như một phần thưởng: "Làm tốt lắm."
"Gào ~ gừ~"
Cuối cùng, người vệ sĩ xử lý xác của con chó.
"Tại sao những người cầu hôn cô Thẩm lại..." Tàn nhẫn như vậy?
"Không tàn nhẫn thì không dám theo đuổi cô Thẩm."
"Vậy thì con chó này..."
"Khiêng ra ngoài chôn đi."
"Ơ - đợi đã! Hình như vẫn còn hơi thở."
"Để xem... Thực sự là có!"
"Vậy thì hãy đưa nó đến bệnh viện!"
"Chủ nhân của nó cũng không cần nó, cứu sống nó cũng chẳng có ý nghĩa gì ".
"Tôi sẽ mang nó về nhà và nuôi. Con chó này giống tốt. Nếu mua nó, giá cả
chục nghìn. Con trai tôi đã đòi tôi vài lần."
"Được rồi! Đó cũng là một mạng sống..."
Không có chú chó kia làm cái cớ, Nghiêm Tri Phản không có lý do gì để xuất
hiện trở lại.
Buổi sáng vài ngày tới Thẩm Loan không bị quấy rầy.
Cô nghĩ bản thân đã có thể được yên tĩnh, không nghĩ rằng bản thân mình quá
ngây thơ rồi.
Sau khi một chú chó bị mất đi, một con hổ khác tiến đến.
"Loan Loan, he he..."
"Anh đang làm gì vậy?" Vừa mới chạy, cô đã mồ hôi nhễ nhại, hai má chưa
phai, làn da trắng nõn như hoa xuân tháng ba.
Quyền Hãn Đình ánh mắt lóe lên: "Bạch Trạch đi rồi, anh sẽ tới tìm."
"Bạch Trạch?"
"Con hổ nhỏ đó."
Thẩm Loan khóe miệng giật giật, nhìn anh thật cẩn thận.
"Thật đấy! Anh đã lần theo dấu chân của mình để tìm nó, và anh đang ở đây."
"..." Tin anh mới là lạ..
Người đàn ông nhìn chỗ này, rồi nhìn chỗ kia, muốn nghiêm túc đến thế nào thì
nghiêm túc đến đó, nếu bạn bỏ qua ánh mắt lơ lửng của anh ta hết lần này đến
lần khác nhìn Thẩm Loan, thì mọi thứ sẽ hoàn mỹ.
"Vậy thì anh từ từ cẩn thận tìm." Nói xong xoay người bước vào nhà.
Quyền Hãn Đình cũng đi theo vào nhà.
"Anh theo tôi làm gì?"
"Anh nghi ngờ rằng Bạch Trạch đã chạy vào trong."
"..."
"Mặc dù nó vẫn còn nhỏ, nhưng nó là một con hổ. Nó rất hung dữ. Nếu nó làm
tổn thương Tán Tán thì sao?"
"..." Tin anh mới lạ!
Quyền Hãn Đình không đợi cô gật đầu, đã chen chúc vào nhà, vênh váo như
bản thân chính là chủ nhà vậy.
Lệ Hiểu Đàm đang chuẩn bị bữa sáng trong phòng bếp, nghe thấy tiếng bước
chân, tưởng là Thẩm Loan trở về sau buổi tập thể dục buổi sáng, cầm lấy đũa, từ
bên trong đi ra: "Mì sắp xong rồi, ăn trước rồi lên lầu tắm..."
Lạch cạch!
Chiếc đũa rơi xuống đất.
Quyền Hãn Đình đương nhiên biết mối quan hệ của cô ta và Thẩm Loan, đồng
thời cũng biết khoảng thời gian Thẩm Loan mang thai năm đó, cô ta đã bận rộn
đủ điều chăm sóc cho cô.
Vì vậy, Lục gia gọi một cách vô cùng nghiêm túc và trịnh trọng: "Dì nhỏ."
Lệ Hiểu Đàm há to miệng, hai mắt kinh ngạc, cô ta cảm thấy có lẽ mình còn
chưa tỉnh, còn đang mơ.
Thẩm Loan sau khi bước vào phòng: "?"
Sau khi Quyền Hãn Đình kêu xong, anh không quan tâm đến vẻ mặt của người
phụ nữ, hỏi: "Tán Tán đâu rồi?"
"Còn...vẫn đang ngủ."
Anh đi xuyên qua phòng ăn rồi hướng ra phòng khách, sau đó không chút khách
khí đi lên tầng hai.
"Đứng lại." Thẩm Loan trầm giọng dừng lại.
Quyền Hãn Đình quay đầu lại, nở nụ cười sinh động: "E rằng Bạch Trạch sẽ
chạy vào phòng của Tán Tán. Chuyện này không ổn, rất nguy hiểm, anh nên đi
kiểm tra."
"..." Mẹ nó chứ "không ổn."
Đáng tiếc, không đợi cô ngăn cản, người đàn ông đã biến mất, chạy còn nhanh
hơn cả thỏ.
Khoảng mười lăm phút sau, Tán Tán ăn mặc chỉnh tề bị anh ôm xuống lầu.
Chính xác mà nói, phải là Tán Tán cưỡi trên vai, hai chân ngắn rũ xuống từ trái
qua phải, dùng hai tay ôm đầu Quyền Hãn Đình