Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 1053




Cô trầm mặt, Nghiêm Tri Phản lại không để bụng, vẫn giữ nguyên dáng vẻ nhẹ

nhàng bâng quơ.

"Một chú chó thôi mà." Anh ta nói.

Thẩm Loan cười: "Cậu Nghiêm lúc nào cũng tự cho là đúng thế sao?"

Người đàn ông im lặng giống như đang thật sự tự hỏi vấn đề này.

"Thông thường mà nói, tự đáng giá bản thân thường không khách quan, không

có bất cứ tính tham khảo nào. Cho nên, cô Thẩm không ngại kết bạn với tôi, đợi

khi nào hiểu rõ, cô sẽ có đáp án."

Da mặt thật dày —

Ngay lúc này, trong đầu Thẩm Loan chỉ duy nhất suy nghĩ này.

"Cô đang chửi thầm tôi." Người đàn ông nhìn cô, mắt sáng như đuốc.

Thẩm Loan không tránh không né: "Cậu Nghiêm còn biết thuật đọc tâm?"

"Tôi chỉ đọc của người tôi cảm thấy hứng thú."

Ngụ ý, cô khiến tôi thấy hứng thú.

Thẩm Loan không tiếp: "Chó đã tìm được rồi, mời về cho."

"Lần trước cô đến chỗ tôi, tôi mời cô uống trà, có đi có lại mới toại lòng nhau,

cô Thẩm có phải cũng nên tỏ chút gì không?"

"CậuNghiêm có kiến nghị gì?"

"Cà phê thì sao?"

"..." Người này da mặt thật sự rất dày.

Nghiêm Tri Phản đổi cách nói: "Chỉ đùa chút thôi, cô Thẩm đừng coi là thật."

"... Ồ."

"Không quấy rầy." Anh ta dắt chó, xoay người rời đi.

Thẩm Loan nhìn chằm chằm bóng lưng đó, quan sát tư thế đi đường của người

đàn ông, khác xa với người đó trong trong trí nhớ.

Còn tính cách...

Thẩm Khiêm kiêu ngạo, không cho cãi lời, nhìn dịu dàng nhưng thật ra lại bá

đạo, thậm chí với người hay với việc đều gần như mắc bệnh cố chấp.

Nhưng mà, tính cách Nghiêm Tri Phản lại khác hoàn toàn.

Ít nhất trước mắt, không có bất cứ điểm nào giống Thẩm Khiêm.

Có hai khả năng —

Hoặc là, Nghiêm Tri Phản và Thẩm Khiêm không có bất cứ quan hệ gì; hoặc là,

che giấu quá sâu người khác khó có thể phát hiện ra.

Thẩm Loan vẫy tay với vệ sĩ trực hôm nay, gọi người lại gần: "Đừng để con chó

đó vào đây nữa."

"Vâng, sau này nhất định sẽ chú ý."

"Cả người nữa."

Nghiêm Tri Phản và Quyền Hãn Đình đều nghênh ngang đi vào, ai cho họ đặc

quyền này chứ?

Vệ sĩ cũng rất vô tội.

Thẩm Loan đều quen cả hai vị này, hơn nữa dây dưa không dứt, các anh em đều

thấy nên mới không cản người.

Xem ra về sau không được...

Mệnh lệnh này của Thẩm Loan vẫn có ích, ít nhất mấy ngày kế tiếp, con chó

Samoyed đó không xuất hiện nữa, chủ nhân cũng không còn lý do gì để xuất

hiện.

Nhưng Quyền Hãn Đình...

"Cút ngay!" Mắt cũng không thèm liếc một cái, vẻ mặt lạnh thấu xương, giọng

nói trầm khàn.

Vệ sĩ người đàn ông cao lớn, vẻ ngoài xuất sắc này giây tiếp theo không tự giác

dời tầm mắt.

Khí thế quá kinh, không dám nhìn kỹ.

Nhưng Thẩm Loan đã dặn, lời nói còn văng vẳng bên tai, chức trách còn ở đó,

anh ta chỉ có thể căng da đầu dùng cơ thể làm tường thịt, ngăn cản người đàn

ông đi vào.

"Lặp lại lần nữa, cút ngay."

"Cô Thẩm không gặp ai, mời ngài về cho!" Sự uy hiếp vô hình đã ép anh ta thở

không nổi, nhưng vẫn phải kiên trì.

Ánh mắt Quyền Hãn Đình tối sầm lại, giơ tay túm cổ áo đối phương, hất anh ta

sang một bên như ném gà con.

Sau đó, nâng bước đi vào.

Thẩm Loan ở lầu hai nhìn thấy tất cả, gọi điện thoại kêu vệ sĩ không phải phí

sức nữa.

Dù sao, họ cũng không làm gì được Quyền Hãn Đình.

Người đàn ông đi vào phòng khách, ánh mắt đầu tiên đã thấy Tán Tán ngồi trên

thảm chơi lego.

Vẻ mặt anh dịu lại, thả chậm bước chân đi đến sau lưng cậu bé.

Tán Tán nghe thấy tiếng động, theo bản năng quay đầu lại.

Người lớn nhìn xuống, đứa bé nhìn lên, hai cặp mắt giống y nhau nhìn thẳng đối

phương.

Một người dịu dàng từ ái, một người tò mò kinh ngạc.

"Con trai!" Quyền Hãn Đình xốc nách Tán Tán, nhấc bổng cậu bé lên ngang

tầm mắt.

Đôi tay kiên cường vững chãi, lòng bàn tay ấm áp khô ráo.

Tán Tán có chút tò mò nhìn người đàn ông này, người đàn ông mà cậu bé phải

gọi một tiếng "ba".

"Biết ba là ai không?" Anh đặc biệt thích hỏi vấn đề này.

Tán Tán gật đầu.

"Thật ngoan!" Quyền Hãn Đình tung bé lên, là độ cao Thẩm Loan không với tới

được.

Cậu bé cảm thấy cực kỳ mới lạ, tròng mắt đen bóng phản chiếu tia sáng hưng

phấn, lập loè rạng rỡ.

"Muốn cao hơn chút sao?"

Bé gật đầu, nở nụ cười, độ cong khóe miệng không khác gì Quyền Hãn Đình —

nội liễm, thâm trầm.

"Được! Vậy lại cao thêm —" Lời còn chưa dứt, lại một lần tung cậu bé lên

không trung rồi đỡ được vững vàng.

Tán Tán cuối cùng mới cảm nhận được cái gì gọi là "tim đập nhanh".

Không phải giống như khi phát bệnh, ngực đau thắt như bị kim đâm không

ngừng, mà cảm giác không trọng lượng kích thích này khiến người ta muốn thét

chói tai.

Mạng sống treo lơ lửng trên sợi chỉ, quanh co khúc khuỷu.

Tung lên tung xuống mấy lần, Quyền Hãn Đình mới buông xuống, nhìn hai mắt

cậu bé phát sáng, hỏi: "Mẹ con đâu?"

Tán Tán không có bất cứ do dự nào, giơ tay chỉ lên lầu hai.

"Con trai ngoan! Lần sau ba lại chơi với con tiếp." Nói xong, lên thẳng lầu.

Tán Tán nhìn bóng dáng anh phi nước đại, thu mắt rồi một lần nữa ngồi xuống

thảm tiếp tục chơi lego mô hình lớn.

Lầu hai.

Thẩm Loan khoanh hai tay trước ngực, Quyền Hãn Đình mới vừa xông lên,

bước chân đột nhiên cứng lại.

"Em... đang đợi anh?"

Dáng vẻ Thẩm Loan dù bận vẫn ung dung, không phải chỉ đứng đây không việc

gì làm, hơn nữa lúc thấy anh lại không hề kinh ngạc chút nào.

"Có thể nói như vậy."

Quyền Hãn Đình há mồm, đáng tiếc, Thẩm Loan không cho anh cơ hội mở

miệng —

"Vui lắm sao?" Cô hỏi.

Cười.

"Cưỡng chế xông lên, quăng người, tung con trai, còn có chuyện gì anh không

làm được?"

Ánh mắt người đàn ông chợt lóe, tiến lên vác cô lên vai: "Còn chuyện này."