Lục gia lập tức mở cờ trong bụng.
"Giữa trưa chúng ta đi ra ngoài ăn nhé?"
"Không được."
"Vì sao?"
Thẩm Loan: "Có hẹn."
Quyền Hãn Đình rất muốn hỏi với ai, nhưng lý trí kịp thời phanh lại trước khi
mình làm cho cảm thấy Thẩm Loan phiền chán.
"Vậy anh ăn bữa sáng cùng em." Người đàn ông lấy lui làm tiến.
"Không được." Thẩm Loan quay đầu: "Anh trở về đi."
"Loan Loan..."
"Tôi cho anh cơ hội, vậy có phải anh cũng nên tôn trọng ý kiến của tôi một chút
không? Đừng quên anh đã đồng ý tôi chuyện gì."
Quyền Hãn Đình lập tức cứng họng, anh cảm thấy không phải mình thuyết phục
được Thẩm Loan, mà là Thẩm Loan đang tính kế anh.
Sau đó, Lục gia đi rồi.
Khuôn mặt xám xịt, buồn rười rượi.
Có chút mất mặt, cho nên lúc trởvề cố ý tránh Sở Ngộ Giang cùng Hồ Chí Bắc.
Hai người liếc nhau.
Hồ Chí Bắc: Lão Lục à, thật ra bọn anh thấy chú như vậy rồi.
Sở Ngộ Giang: Tam gia, nói nhỏ thôi.
...
Luyện tập xong sau đó lên lầu tắm rửa.
Thẩm Loan thay một bộ quần áo mới xuống lầu ăn sáng, sau đó lái xe ra ngoài.
Tam Tử sắp xếp vệ sĩ đi theo sau, không xa không gần mà duy trì khoảng cách
nhất định.
Quán trà.
Lúc Thẩm Loan đến, Miêu Miêu và Lý Phục đều ở đó rồi, một người đang cúi
đầu uống trà, một người xem tài liệu.
"Tổng giám đốc Thẩm."
"Ngồi đi." Thẩm Loan cũng ngồi xuống.
Lý Phục: "Đã định thời gian đấu giá rồi, vào ngày 30 tháng này, diễn ra ở sảnh
lớn quốc tư cục."
"Tin này có thể tin được không?"
"Tuy rằng bây giờ vẫn chưa công bố với bên ngoài, nhưng phía trên đã lọt gió
xuống rồi, rất nhiều tin tức đã được đối thủ cạnh tranh chuẩn bị. Hơn nữa, lần
này hướng về phía xí nghiệp cả nước."
Nói cách khác, các xí nghiệp của thành phố hoặc các tỉnh khác có tư cách để
tham gia, miễn là co đủ điều kiện để đấu thầu.
Thẩm Loan gật đầu, cũng không kinh ngạc.
Cô đã sớm nghĩ đến rồi, Chính Dương bên cạnh trung tâm thành phố Tử Kim
Cung, vị trí quan trọng như thế, sao Bắc Kinh có thể tùy tiện giao ra chứ.
Lúc trước là bởi vì dòng chính nhà họ Thẩm vẫn luôn nắm giữ quyền khai phá,
rồi lại chậm chạp không khởi công, tạm thời không tạo thành ảnh hưởng gì cả,
cho nên phía trên mới mở một mắt nhắm một mắt.
Bây giờ, đất lại trở về nhà nước một lần nữa, tất nhiên phải tìm một đối tượng
hợp tác ổn thỏa chứ, tốt nhất là ai có bối cảnh một chút.
Bởi vậy mới mở rộng phạm vi, không bị giới hạn khu vực.
Các đối thủ cạnh tranh ngoại lai và thái độ của những người phía trên có mối
liên hệ chặt chẽ với nhau, giá không biết cao hơn bao nhiêu lần.
Không phải chỉ có Thẩm Xuân Hòa mới có thể tìm kẻ lừa gạt.
Cho nên, nếu bọn họ muốn lấy được đất, vậy thì tiếp theo phải chuẩn bị không
ít, đặc biệt là phải khia thông quan hệ mới có khả năng lấy được vé vào cửa vô
hình này, được phía trên xếp vào danh sách chờ, nếu không chỉ có thể chạy tiền
thôi.
Ba người thương lượng suốt 2 tiếng, mới dần dần có ý tưởng và hướng đi ro
ràng.
Thẩm Loan: "... Tôi đi trước đây, nhớ giữ liên lạc đấy."
Miêu Miêu và Lý Phục còn một ít chi tiết cần hoàn thiện, dứt khoát ở lại tiếp tục
tham khảo.
Thẩm Loan ngồi vào trong xe, khởi động động cơ rời đi.
Cô không trở về biệt thự, mà trực tiếp chạy về phía Sông Mã.
Tới gần vùng ngoại thành, dân cư ít dần, tất nhiên cảnh quan cũng dần dần
trống trải.
Kẽo kẹt —
Phanh gấp một cái, Thẩm Loan xuống xe, đóng sầm cửa xe, sau đó đi đến phía
sau.
Mà cách đó không xa cũng có một chiếc xe dừng lại, Mercedes màu đen, nhìn
từ xa trông rất khiêm tốn.
Cốc cốc cốc—
Đốt ngón tay hơi cong lại, gõ vang cách của thủy tinh màu trà.
Cửa nơi vị trí lái hạ xuống, lộ ra khuôn mặt vô cùng quen thuộc.
Thẩm Loan cắn răng: "Quyền Hãn Đình, anh là kẻ cuồng theo dõi sao?"
"Em nói sao thì là vậy."
"..."
"Loan Loan, em lên đi, anh đưa em đi."
"Đừng đi theo tôi nữa, có nghe thấy không?" Cô lạnh giọng cảnh cáo.
Quyền Hãn Đình kiên trì: "Em đi một mình không an toàn."
Anh rõ ràng biết phía sau có vễ sĩ mà còn trợn tròn mắt nói dối.
Thẩm Loan bị anh làm cho tức cười: "Xuống đi."
"?"
"Tôi nói anh xuống xe."
"À."
Lục gia lãnh khốc cuồng vọng cứ ngoan ngoãn như vậy xuống xe, đứng trước
mặt Thẩm Loan, không hề nhúc nhích.
Không biết còn tưởng rằng học sinh bị thầy giáo phạt đứng.
"Anh rốt cuộc muốn làm gì?" Thẩm Loan cố gắng kiềm chế cơn tức giận của
mình, bình tĩnh mở miệng.
Lục gia: "Đi theo em, nhìn em."
Không để em rời khỏi tầm mắt nữa.
"Không cần thế." Cô nói.
"Anh muốn."
"Anh làm vậy tôi sẽ không được tự nhiên."
"Vậy anh cách xa một chút nhé? Kéo khoảng cách ra nha?"
"..."
"Anh có phiền không thế?!" cuối cùng cô vẫn tức giận.
Người đàn ông không nói lời nào, đao thương bất nhập, nước lửa không xâm,
nhưng khuôn mặt cực kỳ kiên quyết.
Nếu nhìn kỹ còn có thể nhận ra nơi đáy mắt anh có lướt qua một chút ý cười.
Người phụ nữ của anh ngay cả khi giận mà cũng đáng yêu như vậy.
"Anh muốn thế nào đây?" Giằng co không có kết quả, trong mắt Thẩm Loan lộ
ra bất đắc dĩ.
Quyền Hãn Đình nhìn ra cô đã kiên nhẫn đến cực điểm, không thể tiếp tục nữa,
nếu không sẽ bị phản kết quả.
Anh trầm ngâm một giây: "...Em hôn anh một cái."
"?" Thẩm Loan cho rằng mình nghe lầm.
"Anh nói gì?!" Hiển nhiên đáy mắt hàm ý cảnh cáo.
Đáng tiếc, cô vẫn xem nhẹ khát vọng cuồng nhiệt của Quyền Hãn Đình với cô:
"Em hôn anh một cái, anh lập tức quay đầu trở về."
Thẩm Loan xoay người đi, nghiến răng nghiến lợi mắng một câu: "Kẻ điên!"
Quyền Hãn Đình không đuổi theo như lúc trước, mà lẳng lặng đứng tại chỗ,
thấp thỏm chờ đợi, cũng phảng phất đã nắm chắc thắng lợi.
Sau đó, Thẩm Loan vòng vèo trở về dưới sự mong đợi của anh.
Nghiêng đầu, cắn một cái trên mũi người đàn ông.
Quyền Hãn Đình: "!"