Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 1047




Thẩm Loan: "Duyên phận cả. Cậu Nghiêm chuyển đến đây khi nào vậy?"

Nghiêm Tri Phản: "Tháng trước. Cô Thẩm hiện đang độc thân à?"

Thẩm Loan: "Đúng vậy. Cậu Nghiêm đã ở Kinh Bình từ khi còn nhỏ sao?

Nghiêm Tri Phản: "Không phải. Cô Thẩm tới Kinh Bình làm việc gì?"

Thẩm Loan nhướng mày: "Kinh doanh. Tại sao anh lại cho rằng tôi là "tới Kinh

Bình", chứ không phải là thường trú?

Nghiêm Tri Phản: "Giọng của cô cho tôi biết rằng cô không phải là người gốc

Kinh Bình."

Thẩm Loan: "Giọng của cậu Nghiêm có vẻ cũng không phải người bản xứ."

"Như vừa rồi tôi đã nói, tôi không lớn lên ở Kinh Bình, lại ở nước ngoài vài

năm. Dường như các câu hỏi của cô Thẩm đều xoay quanh tôi, có phải cô có

hứng thú với tôi không?"

"Chỉ là tò mò thôi. Cậu Nghiêm lớn lên ở đâu?"

"Hồi ức đó không được đẹp lắm, vì vậy tôi từ chối trả lời."

Thẩm Loan: "Anh đã từng đến Ninh Thành chưa?"

Nghiêm Tri Phản: "Chưa từng. Tại sao lại hỏi như vậy?"

"Tôi đến từ Ninh Thành. Được rồi, dừng ở đây đi, trò chơi kết thúc."

Người đàn ông mỉm cười: "Cô Thẩm là một người rất thú vị."

"Cậu Nghiêm cũng rất hài hước."

"Về sau là hàng xóm, còn mong giúp đỡ nhiều."

"Tất nhiên. Chó đã được gửi đến, trà cũng uống rồi, đi trước."

Nghiêm Tri Phản không cản, nhìn bóng dáng người phụ nữ rời đi, sau đó đưa

tay lên sờ đầu con chó, đổi lấy một trận âu yếm làm nũng của Bạch Bạch.

Đột nhiên--

"Thẩm Khiêm!"

Động tác người đàn ông thoáng dừng, ánh mắt lướt qua chút sâu thẳm, sau đó

chậm rãi ngẩng đầu, vẻ mặt mờ mịt: "Cô Thẩm... cô đây là?"

Thẩm Loan đi mà quay lại, từ xa quan sát phản ứng của người đàn ông.

"Xin lỗi, lỡ lời."

Nói xong, cô xoay người rời đi.

Lần này là thực sự rời đi.

Nghiêm Tri Phản uống hết ngụm trà cuối cùng trong ly, lấy non nửa khối

sandwich còn dư lại đút cho Bạch Bạch.

"Ngon không?"

"Gâu, gâu, gâu--"

"Con chó tham ăn."

Chờ nó ăn xong, Nghiêm Tri Phản cầm dây xích lên: "Đi thôi, vào nhà."

Một người và một con chó lần lượt đi vào, để lại trên mặt bàn dụng cụ pha trà

hỗn độn chưa kịp thu dọn.

Trong nhà.

Bạch Bạch tự giác bò đến ổ chó, lười biếng ngủ gật.

Nghiêm Tri Phản lên lầu, đứng trước gương trong phòng tắm, rửa sạch bọt trên

tay.

Đột nhiên, động tác dừng lại.

Đầu ngón tay lướt qua cổ tay kia, trước đó Thẩm Loan lau cổ tay áo giúp anh ta,

có lẽ chính là để nhìn chằm chằm nơi này mới đúng?

Thật không may, không có gì cả.

Dấu vết do mảnh đạn để lại năm đó đã được xóa sạch bằng phẫu thuật laser.

Không chỉ ở đây, mà tất cả mọi vết thương để lại sẹo trên cơ thể anh ta trong

cuộc tấn công đó, bây giờ đều biến mất.

Nghĩ đến tiếng gọi "Thẩm Khiêm" không đầu không đuôi của cô, khóe miệng

người đàn ông nhếch lên: "Em bắt đầu nghi ngờ rồi sao?"

Trong gương, người đàn ông mỉm cười.

...

Đúng là Thẩm Loan nghi ngờ.

Nghiêm Tri Phản cho cô cảm giác quá quen thuộc, mặc dù anh ta có một khuôn

mặt xa lạ cùng giọng nói hoàn toàn khác với người đó, hơn nữa một số thói

quen cử chỉ cũng không hoàn toàn giống, nhưng không hiểu sao cô lại nghĩ đến

Thẩm Khiêm.

Người đàn ông đó, vì cứu cô, đã chết rồi.

Nhưng trên cổ tay của anh ta không có sẹo, anh ta cũng không phản ứng nhiều

với cái tên "Thẩm Khiêm".

Thẩm Loan do dự.

"Em nói gì với anh ta?" Đột nhiên, một tiếng quát lạnh lẽo truyền đến, tràn đầy

tức giận cùng bất mãn.

Thẩm Loan ngẩng đầu nhìn, Quyền Hãn Đình đã ở ngay trước mặt cô, cô lùi lại

nửa bước.

"Anh hỏi em, em đã nói gì cùng tên họ Nghiêm đó?"

Trông anh giống như một ông chồng đang ghen.

Thẩm Loan: "Liên quan gì đến anh?"

"Anh là người đàn ông của em! Em nói nói cười cười với người đàn ông khác

liền liên quan đến anh!"

"Anh nói thiếu 2 chữ "đã từng" rồi."

Đã từng là người đàn ông của cô.

Quá khứ rồi.

Sắc mặt Quyền Hãn Đình tối sầm lại, vì chột dạ và áy náy, đề-xi-ben bất giác hạ

xuống: "Là em đơn phương công bố, anh không đồng ý."

"Đều giống nhau." Thẩm Loan lười nói chuyện với anh.

Quyền Hãn Đình chặn đường cô.

"Anh muốn làm gì?" Thẩm Loan ung dung.

"Anh..." Anh cũng không nói ra được.

"Tránh ra."

"Loan Loan, em đừng qua lại với tên họ Nghiêm đó, anh ta có vấn đề!"

Lông mày của người phụ nữ khẽ nhúc nhích. Có lẽ tin tức của Quyền Hãn Đình

nhanh nhạy hơn cô: "Phải không? Có vấn đề gì?"

"Tạm thời chưa điều tra ra, nhưng người này chắc chắn không đơn giản. Nguồn

gốc và lai lịch của anh ta đã bị nhà họ Nghiêm phong tỏa hoàn toàn, một ít tin

tức nên để lại cũng bị xóa sạch, rõ ràng không phải là thái độ nên có đối với

người thừa kế chính thống."

Nói trắng ra là, người thừa kế muốn được danh chính ngôn thuận.

Bây giờ Nghiêm Tri Phản đã đạt đến vị trí đó, nhưng nguồn gốc của anh ta vẫn

chưa được tiết lộ cho công chúng.

Ví dụ như, mẹ ruột của anh ta là ai.

Mọi người trong vòng đều biết rằng người vợ cũ đã chết của Nghiêm Khác

không liên quan gì đến Nghiêm Tri Phản, anh ta được Nghiêm Khác mang từ

bên ngoài về.

Hai năm trước, người vợ cũ của Nghiêm Khác qua đời vì bạo bệnh, theo lý

thuyết thì ông ta cũng nên đón người mà ông ta nuôi ở bên ngoài về.

Quả thực được đón về, chính là Dương Lam, hiện giờ là nữ chủ nhân của nhà

họ Nghiêm, nhưng cũng không nói Nghiêm Tri Phản là con của Dương Lam.

Hơn nữa, hai người không thân thiết ở nơi công cộng, thậm chí họ hiếm khi nói

chuyện với nhau.

Không giống mẹ con ruột.

Vì vậy, người bên ngoài cho rằng Nghiêm Tri Phản được sinh ra bởi một tình

nhân khác của Nghiêm Khác mà không phải Dương Lam.

Đây là lý do tại sao, mặc dù Thẩm Loan nhìn thấy Dương Lam là bà Nghiêm

trong bữa tiệc, nhưng cô không lập tức nghi ngờ Nghiêm Tri Phản là Thẩm

Khiêm.

"Tại sao em lại tò mò về anh ta như vậy?" Lông mày Quyền Hãn Đình nhíu lại.