Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 1046




Ch ch lông sạch bng mượt mà, còn c mùi thơm, vừa nhn l bit đã đưc

tm ra sch s.

Không chỉ không bị gy đi, m dưng như còn bo lên, da lông chăm sc đn

bng long, rõ ràng đã đưc chăm sc rt cẩn thận chu đo.

"Không sao c." N cưi trên môi Thẩm Loan không thay đổi, nhưng cưi

không đn đy mt: "Bây gi tr của li cho ngưi mt, vậy tôi không lm phin

anh na."

Nói xong, xoay người rời đi.

"Cô Thẩm xin dng bưc."

Thm Loan dng li, hi: "Anh Nghiêm cn c chuyn g sao?"

"D sao cng đ đn đây, hay l cng nhau ngi xung ung ly tr đi?"

Nhn sâu vo mt anh ta, đôi môi đ cong lên: "Đưc đ."

"Xin mi."

Thm Loan ngi xung, lin thy Nghiêm Tri xoay ngưi lm nng ly, b tr,

pha tr, đng tc thông tho như nưc chy mây trôi, vui tai vui mt.

"Anh Nghiêm đ tng hc qua tr đo?"

"Ch l bit mt cht thôi."

"Nhn không ging như dân nghip dư."

"Cô ni vy, s khin tôi ngh rng cô đang khen tôi đy."

Thm Loan gt đu: "Đng đưc mt câu khen ngi."

Ngưi đn ông cưi khẽ, đy ly tr đ rt xong đn trưc mt cô: "Xin mời."

"Đây là đại hồng bào?"

"Chỉ là trà vằng bình thường mà thôi, ngại quá."

Thẩm Loan hơi uống một ngụm, mùi thơm đắng nhàn nhạt dần lan ra trên đầu

lưỡi, trong chốc lát lại thấy vị ngọt, cuối cùng chỉ còn lại một mùi hương thơm

thoang thoảng.

Nghiêm Tri Phản hỏi lại: "Cô thấy thế nào?"

"Không tồi."

"Là trà không tồi, hay là người pha trà không tồi?"

Thẩm Loan nhướng mày, chăm chú nhìn anh ta, một lúc lâu sau, nụ cười nhạt

đập vào ánh mắt: "Đều không tồi."

"Đây là một câu trả lời... khiến người ta không thể chê."

Thẩm Loan: "Như vậy không phải rất tốt sao?"

Người đàn ông gật đầu: "Đúng là rất tốt."

Dưới ánh nắng, gió thổi nhẹ nhàng, trên mặt cỏ xanh mướt, một nam một nữ

yên tĩnh thưởng thức trà, tạo nên một bức tranh đẹp hài hòa.

...

Biệt thự số một đáng giá ngàn vàng khó mua, ngoại trừ được trời ban cho một

suối nước nóng ngầm, còn bởi vì nó ở nằm ở vị trí cao nhất, tầm nhìn tốt nhất.

Đứng ở trên tầng chóp nhìn ra xa xa, gần như có thể bao quát hết khung cảnh

dưới núi vào trong tầm mắt.

Tất nhiên cũng bao gồm biệt thự số hai và số ba.

Quyền Hãn Đình ban đầu chỉ chú ý Thẩm Loan dắt chó đi dạo càng ngày càng

xa, đi dọc theo sườn núi về phía bên phải là nơi anh ở, đi về bên trái là biệt thự

số ba.

Cuối cùng cái con chó ngốc nghếch kia kéo cô chạy về phía bên trái.

Đi thì cứ đi thôi, cũng không sao cả, nhưng gặp gỡ Nghiêm Tri Phản thì chắc

chắn là có vấn đề!

Hóa ra con chó này là của anh ta, căn biệt thự đó cũng là nhà của anh ta.

Với trí thông minh của Thẩm Loan, Quyền Hãn Đình không tin cô không nghĩ

ra cái tên họ Nghiêm kia cố ý để con chó chạy đến nhà cô, lại nhân cơ hội vẽ ra

kế hoạch "có duyên thì xa mấy cũng gặp" vụng về này.

Nếu đã biết rồi thì nên quay người rời khỏi.

Hay nhất là cho tên khốn không biết xấu hổ kia một cái tát.

Nhưng tại sao...

Cô sẽ ngồi xuống, uống trà anh ta pha, hai người còn trò chuyện vui vẻ với nhau

như thế?

Lục gia ăn dấm.

Ống nhòm trong tay anh bị vặn đến mức phát ra tiếng kêu kèn kẹt.

Sau đó, xoay người bước xuống tầng.

"Này, lão Lục cậu tới đúng lúc lắm, mau lại đây xem cái này —"

Hồ Chí Bắc còn chưa nói dứt lời, liền thấy Quyền Hãn Đình bước đi như bay,

xẹt một cái đi qua người anh ta, dáng đi hằm hằm ra ngoài cửa.

Xem dáng vẻ kia, giống như là đang chuẩn bị đi đánh ghen vậy.

"Chuyện gì thế nhỉ?"

Sở Ngộ Giang lắc đầu, anh ta cũng không hiểu lắm.

"Đi, bám theo xem sao."

...

Lạch cạch —

Đế ly pha lê đặt xuống mặt bàn phát ra một âm thanh va chạm nhỏ.

Thẩm Loan từ từ ngước mắt lên: "Trà cũng đã uống xong rồi, không làm phiền

thời gian yên tĩnh của anh Nghiêm nữa, tôi xin phép."

"Loại trà đại hồng bào này, ly thứ nhất uống vào chính là mùi vị, ly thứ hai mới

là thưởng thức mùi hương." Nói xong, lại nhấc âm trà lên, rót đầy lưng ly trà

của cô.

Thẩm Loan nhướng mày: "Anh Nghiêm muốn gì xin hãy nói thẳng ra."

Người đàn ông tỏ vẻ hơi kinh ngạc: "Cô Thẩm nghĩ rằng tôi đang lòng vòng

quanh co là có ý đồ khác sao?"

"Không phải thế à?"

Người đàn ông cười cười: "Tôi chỉ là muốn mời cô uống trà nói chuyện phiếm

mà thôi."

"Nhưng mà tôi không nhớ ra chúng ta giao du với nhau từ lúc nào nhỉ?" Trong

ánh mắt của người phụ nữ lộ ra vẻ xem kỹ và tìm tòi.

Lời này nói thẳng đến mức gây tổn thương lòng người khác.

Quả nhiên cô vẫn là Thẩm Loan, tùy tâm tùy ý, vô tâm vô tình tổn thương người

khác.

"Uống mấy chung trà không phải sẽ có sao?" Nghiêm Tri Phản dường như

không hề để ý.

Thẩm Loan không cười, cô nói: "Chúng ta không phải bạn bè."

"Bây giờ không phải, không có nghĩa là về sau sẽ không."

"Anh Nghiêm có vẻ như đang quá tự tin rồi."

Gâu —

Một tiếng chó sủa cắt ngang không khí đối chọi gay gắt giữa hai người.

Nghiêm Tri Phản duỗi tay vuốt ve trấn an chú chó, cục bột trắng bèn thân mật

cọ đầu vào tay anh ta.

Lấy miếng bánh sandwich còn dư lại hơn một nửa trên đĩa, bẻ làm đôi, sau đó

cầm miếng nhỏ hơn đặt trong lòng bàn tay.

Đôi mắt tròn xoe đen bóng của cục bột trắng lập tức sáng lên.

Lè lười liếm mép, nước miếng nhỏ xuống mặt cỏ, muốn ăn, vô cùng muốn ăn!

Nhưng mà Nghiêm Tri Phản lại không buông tay, nó chỉ có thể sốt ruột chạy

xoay lòng vòng tại chỗ, cuối cùng người đàn ông ném miếng bánh lên, còn chưa

tạo thành một đường cong parabol trên không trung đã bị nó nhày chồm lên há

miệng cho tất vào miệng chó.

Hưng phấn kích động đến mức duỗi thẳng đuôi, bỗng dưng quét qua mặt bàn,

làm đổ ly trà, nước trà văng tứ tung.

Cánh tay của Nghiêm Tri Phản vẫn đang đặt trên mặt bàn, lập tức đã bị làm ướt

hết cổ tay áo.

Ánh mắt Thẩm Loan hơi lóe lên, rút khăn giấy thấm chỗ cổ tay áo bị ướt của

người đàn ông, còn thuận tay mở cúc áo của anh ta, xắn lên, lộ ra bắp cổ tay

trắng bóng không tỳ vết.

Không có một vết sẹo.

"Cảm ơn, để tôi tự xử lý."

Thẩm Loan ngơ ngác buông tay ra, Nghiêm Tri Phản nhận lấy khăn giấy lau đi

vết bẩn.

"Tôi nghe nói anh Nghiêm vừa về nước không lâu phải không?"

Động tác của người đàn ông hơi sững lại, chậm rãi ngước mắt lên: "Cô đang hỏi

thăm tôi đấy à?"

Thẩm Loan nhíu mày.