Trần Tứ nói trắng ra luôn: "Tôi không phải bác sĩ pháp y, cũng sẽ không khám
nghiệm tử thi."
Hơn nữa, khám nghiệm tử thi không phải tùy tiện tìm một sinh viên y khoa là
được, đầu tiên phải lập án điều tra, sau đó đưa vụ này thành một vụ án mạng,
tiếp theo mới có thể suy nghĩ đến có nên khám nghiệm tử thi không.
Mấy quá trình này quá phức tạp, hơn nữa cũng được kiểm soát rất chặt chẽ,
không phải chỉ dùng một chút quan hệ, hay nhét ít tiền có thể làm được.
Huống chi một khi đã lập án, vụ của Thẩm Xuân Hòa sẽ được đưa ra ánh sáng,
vậy thì nhà họ Thẩm không dậy nổi cái mặt này đâu.
Cho nên, Trần Tứ dừng bước tại đây, tới xin chỉ thị trước.
Quả nhiên —
Thẩm Xuân Lâm cũng không định tiếp tục: "Nếu không điều tra được gì thì
dừng tại đây thôi. Nói với bên ngoài là làm ăn thất bại, không chịu nổi đả kích
nên chết đột ngột."
Trần Tứ gật đầu.
"Còn nữa, tôi không muốn nghe thấy bất kỳ tin đồn nhảm nhí nào có liên quan
đến nhà họ Thẩm cả, hẳn là cậu biết nên làm gì rồi chứ."
"Tôi hiểu rồi."
Thấy Trần Tứ rời đi, Thẩm Kiêm Gia nóng lòng mở miệng: "Ba, ba thật sự tin
chú Năm bị đột tử sao?"
"Tin thì sao, mà không tin thì thế nào? Người cũng chết rồi, truy cứu vấn đề này
còn ý nghĩa gì nữa?"
"Nhưng mà..."
"Không nhưng nhị gì hết, từ nay về sau các con cũng đừng lăn tăn về chuyện
này nữa."
Thẩm Kiêm Gia buồn bực đồng ý.
Ngay lúc Thẩm Xuân Lâm chuẩn đứng dậy rời khỏi phòng khách, Thẩm
Thương Thương đột nhiên nói chuyện: "Ba, từ từ đã."
"Còn có việc gì sao?"
"Cũng không phải chuyện gì lớn đâu ạ. Con nghĩ, tuy rằng chú Năm đã chết,
nhưng dù sao cũng họ Thẩm, mặc dù không thể khẳng định Thẩm Loan chính là
hung thủ, nhưng cô ta khiến chú Năm trở thành như thế, hại chú ấy bị hội đồng
quản trị miễn chức, lại bị tổn hại một miếng đất, lỗ sạch vốn, hiện giờ chú Năm
vừa chết, không chừng trong lòng cô ta rất thỏai mái đấy."
Giọng nói của Thẩm Thương Thương chậm rãi, cũng rất nhẹ nhàng, nhưng
những từ ngữ ác độc từ trong miệng cô ta nói ra đều như một bản nhạc uyển
chuyển du dương.
"Nếu chúng ta không làm chút gì đó thì có phải quá dung túng cho cô ta rồi
không? Dù sao dám đào hố cho Năm, thì ít nhiều cũng có nghĩa đang khiêu
khích toàn bộ nhà họ Thẩm."
Thẩm Xuân Lâm liếc mắt nhìn đứa con gái này một cái thật sâu.
Thẩm Thương Thương không hề né tránh.
"Ồ? Vậy con cảm thấy chúng ta có thể làm cái gì?"
"Không cần mạng của cô ta, nhưng cho cô ta chút bài học cũng không quá đâu
nhỉ?" Vừa giảo hoạt vừa nghịch ngợm, ngay cả chơi xấu cũng làm người ta
không hiểu sao lại cảm thấy đáng yêu.
Đúng là một cô gái đáng yêu?
Cuối cùng, Thẩm Xuân Lâm đồng ý: "... Vậy giao cho con làm đấy."
Thẩm Thương Thương gật đầu: "Vâng ạ."
Thẩm Xuân Lâm đi rồi, tiếng cười lạnh từ trong miệng Thẩm Kiêm Gia vang
lên, mang theo ba phần mỉa mai, bảy phần trào phúng.
"Chị có ý kiến gì?"
"Tao nào dám? Mày biết diễn như vậy, chỉ sợ tao chết thế nào cũng không biết."
Ý cười của Thẩm Thương Thương không thay đổi, cũng không hề tức giận khi
chị đang nhắm vào mình, mở miệng nói: "Em sẽ không ra tay với người nhà
đâu, điểm này, hẳn là chị biết rất rõ."
"Ai biết mày có bị động kinh không?"
"Em nói rồi, không xuống tay với người nhà." Thẩm Thương Thương gằn từng
chữ một.
Đối diện với đôi đồng tử màu nâu của cô ta, trong lòng Thẩm Kiêm Gia không
hiểu sao có chút sợ hãi, nhanh chóng dời tầm mắt nhìn về phía khác, mạnh
miệng nói: "Tao mới không tin..."
"Em tìm mọi cách để giành lấy thứ chị mong muốn, kết quả lại bị chị quở
trách," Thẩm Thương Thương than nhẹ: "Chị cũng ỷ vào chị là chị của em nên
mới dám không kiêng nể gì như vậy."
Thẩm Kiêm Gia vậy mà lại nghe ra một tia...cưng chiều?
Lập tức ớn lạnh, da gà da bò nổi đầy cánh tay: "Ai cần mày đạt ước nguyện cái
chó gì thay tao?"
"Đừng phủ nhận nữa, chị vừa keo kiệt vừa mang thù, lần đó ở trại nuôi ngựa
Thẩm Loan hại chị nằm viện một tháng, nếu theo tính chó của chị thì tuyệt đối
không thể thiện bãi cam hưu*. Nhưng người phụ nữ kia không dễ chọc, là công
chúa, chị không đối phó được cô ta nên muốn mượn tay ba để chỉnh ca ta một
trận chứ gì. Đáng tiếc, ba của chúng ta lại không có tâm huyết như vậy, không
muốn vì một người chết mà xảy ra chuyện."
* Cam tâm tình nguyện bỏ qua/chấm dứt. Ý chỉ mọi người vui vẻ chấm dứt
tranh cãi, không khiến tình hình kéo dài nữa
Lúc trước còn mở miệng nói "chú Năm", bây giờ lại trực tiếp biến thành "người
chết".
Thẩm Kiêm Gia cong môi, nhìn đi, đây là Thẩm Thương Thương máu lạnh vô
tình đấy.
"Nếu không phải em mở miệng, chị cho rằng ba sẽ đồng ý sao?"
"Tao nhờ mày mở miệng sao?" Thẩm Kiêm Gia bắt đầu chơi xấu, với mái tóc
ngắn cũn cỡn kia của cô ta, đúng là có vài phần giống lưu manh: "Mày đã được
tao đồng ý chưa? Ai cần mày xen vào việc người khác?"
Thẩm Thương Thương: "Chó cắn Lã Động Tân."
"Mày mắng ai là chó?"
"Ai sủa nhiều nhất thì mắng người đó."
"Thẩm Thương Thương, mịa mày!" Cô ta đã bắt đầu giơ tay lên.
Thẩm Thương Thương lập tức túm lấy cô ta, hai tay nắm lấy tay cô ta: "Chị, chị
đừng luôn ức hiếp em nữa..."
Rất cẩn thận run rẩy.
Mẹ nó!
Thẩm Kiêm Gia nhẹ mắng: "Buông ra."
"Em không buông, tay chị ấm quá."
"..."
"Chúng ta ngồi xuống bàn bạc một chút xem làm sao để cho Thẩm Loan một
bài học đi?"
Thẩm Kiêm Gia hơi rung động.
Thẩm Thương Thương: "Em có vài ý tưởng đấy."
"Bàn bạc thì bàn bạc thôi...À gì nhỉ, có hơi khát, mày đi lấy cho tao ly nước đi,
muốn uống hồng trà."
"OKE." Nện bước nhẹ nhàng.
"Đúng rồi, vừa rồi chồng mày gọi điện thoại cho tao nói mày đừng ở nhà mẹ đẻ
lâu quá, sớm trở về đi." Thẩm Kiêm Gia vui sướng khi người gặp họa.
Quả nhiên, Thẩm Thương Thương vừa nghe đã hơi uể oải, nhưng lúc quay đầu
lại thì lúm đồng tiền như hoa: "Để ý đến anh ta làm gì?"
"Ui, Tề Trình không giống như đang nói giỡn đâu, nghe giọng đúng là có hơi
nóng nảy, mày rảnh thì gọi cho anh ta đi."
"Được" Thẩm Thương Thương bưng ly hồng trà đi tới: "Đều nghe chị, chị nói
trở lại thì em trở lại."
"Ồ, phải đi rồi à? Nhanh cái nhanh cái, đỡ phải chướng mắt."
"Không phải trở về nhà đâu, là gọi điện thoại về đấy." Thẩm Thương Thương
cười không đạt đáy mắt.