Ánh mắt của ông chủ công nghệ Hợp Thịnh hơi lóe, vẫn bình tĩnh, tầm mắt mịt
mờ nhìn Thẩm Xuân Hòa, ý dò hỏi người ngoài khó phát hiện ra.
Tâm tư Thẩm Xuân Hòa bay lộn.
Ông ta và ông chủ công nghệ Hợp Thịnh trước đó đã giao ước, giá thầu không
vượt quá tám trăm triệu, chỉ cần công ty ông ta đưa ra giá cao nhất, vậy thì
Thẩm Xuân Hòa sẽ nhận.
Nhưng một khi giá vượt qua tám trăm triệu thì không nằm trong phạm vi chi trả
của công nghệ Hợp Thịnh nữa, nhưng công ty ông ta vẫn tiếp tục giơ bảng, mục
đích không phải vì muốn lấy mà là giúp Thẩm Xuân Hàng nâng giá.
Nếu có thể đấu giá được hơn tám trăm triệu để cảm ơn, Thẩm Xuân Hàng tăng
giá trị hợp đồng hợp tác năm sau với công ty ông ta.
Nếu nâng giá thất bại, công nghệ Hợp Thịnh cũng không cần phụ trách, tổn thất
do Thẩm Xuân Hàng tự gánh.
Nói cách khác, khi giá thầu vượt quá tám trăm triệu, cũng chính là tình trạng
như bây giờ, công nghệ Hợp Thịnh không hề có ý đồ làm người mua, mà chỉ lấy
tiền làm việc của kẻ lừa gạt.
Cho nên, vừa rồi ông chủ của Hợp Thịnh liếc mắt là đang hỏi Thẩm Xuân Hòa
còn muốn hay không.
Thẩm Xuân Hòa chỉ tốn hai giây suy nghĩ liền cho đối phương ánh mắt tiếp tục.
Ông ta biết rõ chỉ bất cẩn một chút thì ván cờ này sẽ thua thê thảm, nhưng cũng
có một cách nói khác — liều ăn nhiều!
Đối phương giơ bảng nâng giá kịch liệt thế này giống như đã có dự định sẵn với
mảnh đất này.
Nếu dê béo đã chủ động dâng tới cửa, ông ta còn do dự cái gì?
Công nghệ Hợp Thịnh lại giơ bảng, giá cả trong nháy mắt lên đến 1 tỷ.
Miêu Miêu không dao động, gương mặt không hề nôn nóng, trước ánh nhìn
kinh ngạc nhẹ nhàng bâng quơ giơ bảng lên.
Một tỷ mốt!
Thẩm Xuân Hòa đỏ mắt.
Ông chủ của công nghệ Hợp Thịnh cũng áp lực như núi, tuy đã ước định trước,
dù kết quả có thế nào cũng sẽ không liên quan quan đến ông ta, nhưng vào lúc
mấu chốt này vẫn không nhịn được phải lau mồ hôi.
Sau đó, ông ta đã nhận được ánh mắt ám chỉ của Thẩm Xuân Hòa, muốn ông ta
tiếp tục nâng giới, ông ta lập tức cảm thấy người này thật tham, tướng ăn thật
khó coi, đồng thời lại cười thầm sinh học Thanh Lam như đứa ngốc, sắp bị nhổ
trụi lông rồi!
"Công nghệ Hợp Thịnh lại giơ bảng! Trời ạ — một tỷ hai! Sinh học Thanh Lam
không cam lòng yếu thế, 1 tỷ 300 triệu!"
Thẩm Xuân Hòa thở dồn dập, run rẩy mò vào túi áo lấy thuốc hạ huyết áp để
uống.
Lại nhận được ánh mắt dò hỏi của ông chủ Hợp Thịnh, ông ta không hề nghĩ
ngợi liền trực tiếp bảo ông ta tiếp tục.
"Công nghệ Hợp Thịnh giơ bảng lần thứ hai, bây giờ giá bán đấu giá đã lên đến
một tỷ tư!"
Xôn xao —
Toàn trường sôi trào.
"Sinh học Thanh Lam còn muốn nâng giá không?"
Miêu Miêu nhướng mày, nhất thời không có phản ứng gì.
Sau đó quay đầu thấp giọng nói chuyện với Lý Phục, như đang thương lượng có
tiếp tục hay không.
"Sợ rồi."
"Không đúng, từ lúc bắt đầu đến giờ, thấy có ý muốn tranh giành, bây giờ lại
định rút lui?"
"Nói nghe nhẹ nhàng quá nhỉ! Một lượt tăng hai trăm triệu, cô tưởng hai trăm
triệu nhỏ lắm chắc? Nếu cứ như vậy có thể được mấy vòng chứ?"
"Nói đến công nghệ Hợp Thịnh cũng thật ngạc nhiên, khoảng thời gian trước
mới khai phá được một dự án mới, đảo mắt cái lại dùng hơn 1 tỷ đi đổi đất,
không sợ tài chính bị rút cạn... Điên rồi!"
"Xì! Tôi cũng cảm thấy Hợp Thịnh không đúng lắm. Mảnh đất này, cũng không
phải một hai phải có được, theo mãi không bỏ, bám riết không tha?"
"Anh nói có phải đang... đóng kịch không?"
Lời này vừa nói ra, mọi người chung quanh hít ngược hơi khí lạnh.
"Vãi! Nếu là thật, bây giờ người ta đã bắt đầu do dự, nếu không nâng giá nữa,
vậy không phải tự mua dây buộc mình sao?"
"..."
Quần chúng bàn tán không thôi, Thẩm Xuân Hòa cũng thấp thỏm.
Không, có lẽ còn ghê gớm hơn "thấp thỏm", bây giờ trái tim ông ta đang đứng
cạnh vách núi.
Muốn ngã không ngã được, tràn ngập nguy cơ.
Bấy giờ, ông ta như bị tạt nước lạnh mà tỉnh, ý thức được bản thân đang liều
lĩnh thế nào.
Đây không phải mạo hiểm nữa mà đang chịu chết!
Giơ đi, chỉ cần sinh học Thanh Lam mở miệng, ông ta lập tức đánh tiếng để
Hợp Thịnh thu tay lại.
Cô giơ đi mà!
Đôi mắt Thẩm Xuân Hòa thiếu chút nữa xuyên thủng Miêu Miêu.
Đúng lúc vào lúc này, cô và người đàn ông bên cạnh kết thúc cuộc thảo luận, đã
có kết luận nhất trí.
Chỉ thấy người phụ nữ cầm tấm bảng, mọi người tưởng cô sẽ giơ lên lần thứ
hai, Miêu Miêu lại nhẹ nhàng để xuống đầu gối, rồi úp xuống: "Sinh học Thanh
Lam quyết định — từ bỏ nâng giá! Tôi đại diện cho công ty chúc mừng công
nghệ Hợp Thịnh được như ước nguyện, thắng lợi trở về!"
Đấu giá viên: "Sinh học Thanh Lam từ bỏ nâng giá, còn ai muốn giơ bảng
không?"
Không ai đáp lại.
"Một tỷ tư lần thứ nhất, một tỷ tư lần thứ hai, một tỷ tư lần thứ ba — thành
giao!"
Cốp cốp!
Búa bán đấu giá đánh xuống.
Ông chủ Hợp Thịnh ngốc luôn, Thẩm Xuân Hòa thì choáng váng.
Đấu giá viên lại cười tươi như hoa, khóe miệng sắp kéo lên tận mang tai: "Chúc
mừng công nghệ Hợp Thịnh!"
Một giây vắng lặng, sau đó, vỗ tay như sấm.
Ông chủ Hợp Thịnh không trâu bắt chó đi cày bị đẩy lên trên sân khấu, đấu giá
viên: "Tiếp theo, xin mời người bán chủ tịch Thẩm ông Thẩm Xuân Hòa!"
Thẩm Xuân Hòa không biết bản thân lên sân khấu kiểu gì, lại cười thế nào, bắt
tay với ông chủ Hợp Thịnh ra sao, gương mặt tươi cười cứng đờ còn khó coi
hơn khóc, ra vẻ trấn định nói một tiếng "chúc mừng".
Miêu Miêu thấy cảnh tượng như vậy, không nhịn được nhếch môi.
Trong tay thưởng thức tấm bảng, cười như không cười.
Lý Phục liếc khóe mắt về phía Thẩm Loan đang dùng thân phận thư ký ngồi
đằng sau, chỉ thấy người phụ nữ rũ mắt mở giấy tờ trong tay ra, hình như trò
hay trước mắt không hề khiến cô cảm thấy hứng thú.
"Xứ..."
Lý Phục không nhịn được cười nhẹ, quả nhiên, đại lão chính là đại lão.
Bọn họ không so nổi, cũng không thể so.