Lục Thâm là người nhìn thấy đầu tiên, tự giác trốn ra sau lưng Hồ Chí Bắc.
Thuốc viên!
Bên kia, Quyền Hãn Đình đã đứng dậy, dẫn theo con trai đến trước mặt cô, mặt
mày mỉm cười, giọng nói dịu dàng: "Loan Loan, em đã đến rồi."
"Thật sự là anh..." Cô nhếch môi, ngạc nhiên mà lại không ngạc nhiên.
Nhìn thấy Lục Thâm như ăn trộm ôm Tán Tán đi trên camera, chạy về hướng
biệt thự số một, trong lòng Thẩm Loan đã có phán đoán.
Chỉ là không nghĩ tới sẽ khéo như vậy...
Trước đó có người ở biệt thự số một, sau đó cô mới dọn vào, nói cách khác,
Quyền Hãn Đình không phải trăm phương ngàn kế.
Hai người ở cùng một khu, là hàng xóm cách vách, thật sự chỉ là trùng hợp mà
thôi.
"Xin lỗi, Tán Tán bị đưa đi, anh không thông báo trước với em một tiếng."
Anh chủ động nhận sai, đánh đòn phủ đầu.
Thẩm Loan im lặng, tất nhiên là không còn lời nào để nói.
Chuyện này cô cũng có trách nhiệm, là cô không trông Tán Tán tốt, mới để Lục
Thâm có được cơ hội.
"Đi thôi." Thẩm Loan dắt con trai, làm bộ rời đi.
"Từ từ đã..."
Quyền Hãn Đình vòng lên, chắn trước mặt cô.
Người phụ nữ nhướng mày, ánh mắt bình tĩnh đánh giá anh.
"Chúng ta nói chuyện, em bảo người của em lui ra đi."
Vẫn là Quyền lục gia bễ nghễ thiên hạ, uy nghiêm hiển hách, nửa câu đầu dịu
dàng, nửa câu sau lạnh lẽo.
Anh có thể cho phép Thẩm Loan ở trước mặt anh kiệt ngạo khó thuần, diễu võ
dương oai, nhưng những người khác...
Là cái quái gì chứ?
Cũng xứng xông vào địa bàn của anh?
Giọng điệu của Quyền Hãn Đình ngông cuồng, rước lấy bao nhiêu ánh mắt giận
trừng của vệ sĩ, nhưng không có một ai dám lên tiếng kháng nghị.
Thẩm Loan im lặng.
Quyền Hãn Đình đã chuẩn bị tốt tâm lý cô sẽ làm trái lại, ai ngờ người phụ nữ
lại giơ tay làm động tác vẫy lui.
Vệ sĩ tuân lệnh, rất nhanh đã nối đuôi nhau ra ngoài.
Quyền Hãn Đình lẳng lặng gật gật đầu với Hồ Chí Bắc, người sau đã hiểu.
Thẩm Loan có vệ sĩ hộ tống, nơi này của anh cũng sẽ không thể không có
phòng ngự.
Lúc cửa bị phá tung, thật ra hệ thống AI khẩn cấp đã có hiệu lực, lực sát thương
công nghệ cao còn mạnh hơn nhiều so với tưởng tượng.
Vũ khí lạnh không thể so với vũ khí nóng.
Ví dụ như, laser.
Lại ví dụ như, tia xuyên thấu.
Sợ lúc thật sự động tay động chân, Thẩm Loan sẽ bị ngộ thương.
Cho nên Quyền Hãn Đình mới đưa mắt ra hiệu với Hồ Chí Bắc, muốn ông ta tự
tay tắt chế độ phòng ngự.
"Qua đấy ngồi đi." Quyền Hãn Đình dắt tay Tán Tán, mà Thẩm Loan lại nắm
tay bên kia của Tán Tán.
Như thế, cả lớn lẫn bé đều được anh dẫn đi.
Lục Thâm líu lưỡi: "Đường cong cứu quốc, chiêu này của lục ca quả nhiên cao
thâm!"
"Thế ư?" Hồ Chí Bắc nhíu mày: "Sao anh cứ cảm thấy giống như... Mượn núi
đánh trâu?"
Tán Tán là "núi", vậy Thẩm Loan chính là... Khụ khụ...
Lục Thâm: "Anh xong rồi."
Hồ Chí Bắc: "?"
Lục Thâm: "Anh dám nói cô ấy là trâu."
Hồ Chí Bắc: "Anh nói sao? Không có. Rõ ràng là cậu nói."
Lục Thâm: "?" Mẹ nó?
"Còn đâm chọc cái gì? Nhìn một nhà ba người ngọt ngọt ngào ngào, cậu không
biết xấu hổ hả?"
"Cái này gọi là ngọt ngọt ngào ngào? Gương mặt Thẩm Loan xị ra như giẫm
phải cứt, được không?"
"Ồ, cậu lại nói. Nói cô ấy là... cái đó."
Lục Thâm: "?" Tôi khổ quá.
"Lui thôi." Hồ Chí Bắc nói xong, trực tiếp dùng tay xách người đi.
Lục Thâm: "?" Tôi là ai? Tôi ở đâu?
...
Tán Tán ở giữa, Quyền Hãn Đình và Thẩm Loan một trái một phải.
Người đàn ông lấy một chiếc ly pha lê sạch sẽ ra, rót nước, thổi nguội đến độ
ấm vừa phải, sau đó mới đưa tới trước mặt người phụ nữ: "Uống đi?"
"Có gì anh cứ nói thẳng."
Quyền Hãn Đình dừng lại, dưới ánh đèn, nhìn chăm chú sườn mặt lạnh nhạt của
người phụ nữ: "... Em ở gần đây?"
Bởi vì, anh nhìn thấy chân Thẩm Loan còn chưa kịp thay dép.
Hơn nữa Tán Tán bị Lục Thâm ôm về ở biệt thự gần đây, đã rất rõ ràng, không
phải sao?
Quyền Hãn Đình thông minh, chỉ cần nghĩ chút là đã đoán được mười chi bảy
tám: "Biệt thự số hai?"
Thẩm Loan không đáp, nhưng lúc này im lặng chẳng khác nào cam chịu.
Quyền Hãn Đình nhất thời bừng tỉnh, ngay sau đó mặt mày tối sầm lại.
Trước một giây Thẩm Loan quay đầu nhìn qua, kiềm lại tất cả cảm xúc dưới
đáy mắt, lại quay lại dáng vẻ trầm ổn như núi.
"Rốt cuộc anh muốn nói gì?" Người phụ nữ mở miệng, lời nói vài phần bén
nhọn.
Quyền Hãn Đình dường như không cảm giác được, nhẹ giọng cười: "Vậy về sau
là hàng xóm rồi."
Thẩm Loan: "..." Không nhìn ra, người này còn rất tự nhiên.
"Nếu ở gần như vậy, bây giờ Tán Tán lại đang ở chỗ anh, hay là để con ở lại đây
qua đêm được không?"
Thẩm Loan theo bản năng nhíu mày.
Quyền Hãn Đình được một tấc lại muốn tiến một thước: "Nếu em không yên
tâm, cũng có thể ở lại."
"Không cần. Tôi không quen nhà người khác."
"Anh có thể chuyển căn biệt thự này sang tên em, lại thành của em rồi!" Người
đàn ông vội vàng mở miệng.
Thẩm Loan bị hành động đánh gãy chân này của anh làm kinh ngạc.
Người nào đó vẻ mặt còn chân thành, không hề có ý định đùa giỡn.
Giống như việc tặng một căn biệt thự không khác gì tặng một bó hoa, mắt
không chớp lấy một cái.
"Cứ quyết định như vậy đi, ngày mai anh sẽ bảo Sở Ngộ Giang làm thủ tục."
Thẩm Loan không nói gì: "... Có phải anh bị điên rồi không?"
Quyền Hãn Đình: "Bây giờ anh tỉnh táo hơn bất cứ lúc nào."
"Anh nói tỉnh táo mà lại tặng bất động sản lung tung?" Thẩm Loan phát hiện ba
năm qua đi, cô không theo kịp suy nghĩ của người đàn ông này.
"Đầu tiên, không phải lung tung, chỉ tặng em; tiếp theo, của anh chính là của
em, không thể nói là tặng, nhiều nhất chỉ có thể coi như đưa."
Thẩm Loan: "?"
Đầu óc người này bị lừa đá hả?