Vẻ mặt Nghiêm Tuấn Sâm vặn vẹo trong nháy mắt: "Tôi xem anh là anh trai, đi
theo làm người hầu, răm rắp nghe lời, còn anh? Giở trò ở sau lưng, lợi dụng dự
án khai phá để tôi cắn câu, lại sắp xếp mấy người bán vật liệu bán hàng loại hai
lừa dối tôi! Nghiêm Tri Phản, anh được lắm, trước mặt một kiểu sau lưng kiểu
khác, sao lại không đi diễn 《 Vô gian đạo 》đi?!"
"Dự án khai phá là cậu mở miệng muốn, người bán vật liệu cũng là chính cậu
bàn bạc, đâu có chuyện gì liên quan tới tôi đâu?" Ánh mắt không gợn sóng,
giọng nói không cảm xúc.
"Ha ha... Cho nên anh đủ cao tay --- tội danh đều của người khác, anh phủi bản
thân không còn một chút gì!"
"Nếu đây là khen ngợi, tôi nhận."
Rầm ---
Đấm một cái lên bàn làm việc, Nghiêm Tuấn Sâm chậm rãi giương mắt, ánh
mắt đầy hận thù, lại bất đắc dĩ, giống như con thú bị nhốt, gầm nhẹ: "Vì sao ---"
Gã tự hỏi gã và Nghiêm Tri Phản không có xung đột lợi ích, bất kể việc lớn hay
nhỏ đều thuận theo, chưa bao giờ đắc tội anh ta.
Vậy lửa giận đó từ đâu mà đến?
Đến nỗi anh ta vừa ra tay đã tàn nhẫn như vậy, thẳng tay bóp nát mạch máu,
ngay cả nửa chút cơ hội giãy giụa cũng không cho!
Nghiêm Tri Phản đứng lên, mặt đối mặt, mắt đối mắt với gã qua bàn làm việc.
Trong phút chốc, Nghiêm Tuấn Sâm chỉ cảm thấy như có mũi tên sắc bén bắn
thẳng vào mặt mình.
Gã lảo đảo lui về phía sau nửa ước, tránh đi mũi nhọn: "Anh..."
Ánh mắt như vậy sao có thể không thù không oán? Ngược lại giống như huyết
hải thâm thù, không đội trời chung.
"Không nhớ rõ?" Nghiêm Tri Phản nhẹ giọng cười: "Cái đêm tiệc mừng thọ đó,
ở bãi đỗ xe, cậu đã làm gì? Hửm?"
Tiệc mừng thọ...
Bãi đỗ xe...
Hô hấp Nghiêm Tuấn Sâm bỗng ngừng lại, ánh mắt chấn động.
"Không thể nào... Sao anh có thể..."
Rõ ràng sau khi gã tỉnh lại, gã đã đi gặp ngay người quản lí trực đêm hôm đó,
cho chút tiền, yêu cầu xóa bỏ đoạn theo dõi đó.
Để đảm bảo không có gì sai sót, còn đặc biệt xóa hết toàn bộ mấy chục cái
cameras ở bãi đỗ xe.
Sao Nghiêm Tri Phản có thể biết?!
"Cậu cho rằng cậu xóa sạch video theo dõi thì bình an vô sự?"
Với sự sắp xếp của anh ta ở xung quanh Thẩm Loan, dù Nghiêm Tuấn Sâm có
giấu diếm như thế nào, cũng khó thoát được theo dõi.
"Đồ ngu tự cho là thông minh!"
"Anh --- chỉ vì cô ta? Thẩm Loan? Một người phụ nữ?" Ba câu hỏi liên tiếp,
mắt Nghiêm Tuấn Sâm lộ vẻ ngạc nhiên.
"Có vấn đề gì sao?" Môi mỏng Nghiêm Tri Phản cong lên một độ cong sắc bén,
cười như không cười.
"Anh mẹ nó có phải bị điên rồi không?! Chỉ vì một người phụ nữ không rõ lai
lịch, hãm hại đẩy tôi vào chỗ chết?! Tiền không còn, nhà và xe phải thế chấp
chưa tính, cuối cùng còn đẩy công ty vào, anh dù không nhận tôi là anh em, tốt
xấu gì cũng xem xét một nét bút không viết được hai chữ "Nghiêm", anh mẹ nó
giữ lại cho tôi con đường sống chứ!"
Từng chữ giống như nhảy ra từ kẽ răng, giọng nói lên án, hận đến mức tận
cùng.
Nhưn người nghe lại không chút dao động.
Cuối cùng, thậm chí còn liếc gã một cái đầy khinh thường, Nghiêm Tri Phản:
"Không phải mọi hành động đều có thể được khoan dung, giống như không
phải mỗi một lần mắc sai lầm đều có thể được tha thứ."
Anh ta chỉnh chỉnh cái cà vạt, giống như một người mặt lạnh tinh xảo, từ trong
ra ngoài đều cứng rắn lạnh lẽo như sắt: "Sinh ra làm con người, mỗi một quyết
định, mỗi một hành động của cậu, dù kết quả có tốt hay xấu, cậu đều phải gánh
vác trách nhiệm tương ứng với nó."
Đây là Thẩm Loan dạy anh ta, bây giờ, đổi lại anh ta tới dạy Nghiêm Tuấn Sâm.
"Đánh rắm ---" Đáng tiếc, người bị dạy dỗ chưa chắc đã nghe lọt: "Đều là cái
cớ! Anh đã sớm muốn chơi tôi từ lâu. Bác Khác có biết anh vì phụ nữ mà hãm
hại anh em nhà mình không?"
"Biết thì sao?" Vẻ mặt Nghiêm Tri Phản không thay đổi: "Ngay cả chút quyền
chủ đạo này cũng không có, tôi đây còn làm người thừa kế cái gì?"
"Ha ha... Người thừa kế? Cái vị trí này tới như thế nào trong lòng anh không có
chút xấu hổ à? Nói trắng ra là, anh là đứa con hoang! Tiểu nương nuôi*!"
*Tiểu nương: Một câu tiếng lóng trên mạng xã hội Trung Quốc, ý chỉ gái điếm,
ở đây có nghĩa là bị gái điếm nuôi lớn.
Đối với những câu công kích chửi bới như vậy, Nghiêm Tri Phản có vẻ mười
phần bình tĩnh: "Nếu thô tục có thể làm lòng cậu thoải mái, tôi không ngại cậu
tiếp tục."
Nghiêm Tuấn Sâm lại cảm giác được một loại vô lực sâu sắc, thứ làm người
khác sụp đổ hơn cả cười nhạo và nhục mạ chính là thương hại.
"Xem ra anh đúng là rất để ý đến người phụ nữ đó, đúng là kỳ lạ, loại người
như anh không thể vừa gặp đã yêu với người nào, cố tình lại là Thẩm Loan..."
Dường như gã ta đã nghĩ đến ý tưởng tuyệt vời nào đó, phẫn nộ dần dần lắng
xuống, âm u và lạnh lẽo vùi vào đáy mắt, cuối cùng nở nụ cười giả tạo bên môi:
"Cho nên, dù tôi có nói thế nào, anh đều quyết tâm đẩy tôi đến đường cùng,
không có một chút thương lượng đường sống, phải không?"
Nghiêm Tri Phản im lặng.
"Được! Nếu anh muốn mạng tôi, vậy đừng trách tôi xẻo tim anh!"
Nói xong, giận dữ mà đi.
Rầm ---
Cửa bị đóng sầm gây tiếng vang lớn.
Nghiêm Tri Phản ngồi lại ở trên ghế, khẽ ngả người ra phía sau, ánh mắt mơ
màng, câu nói "Anh muốn mạng tôi, vậy đừng trách tôi xẻo tim anh" cứ văng
vẳng ở bên tai...
Giây tiếp theo, hiện lên nụ cười chế giễu.
"Xẻo tim tôi? Chỉ dựa vào cậu?"
Từ từ!
Anh ta đột nhiên nghĩ đến gì đấy, trong nháy mắt đã ngồi thẳng dậy, trước mắt
hiện lên cảnh điên cuồng hung ác trên mặt Nghiêm Tuấn Sâm khi nhắc đến
Thẩm Loan...
Không ổn!
Anh ta lấy điện thoại ra, nhanh chóng gọi cho một số: "Đi theo Nghiêm Tuấn
Sâm, đừng để cho cậu ta tức nước vỡ bờ. Lúc cần thiết, anh đứng ra sắp xếp cậu
ta, trước tiên phải bảo đảm an toàn cho Thẩm Loan."
"Đúng vậy."
"Còn nữa." Anh ta tạm dừng một chút, hạ giọng, nói: "Hành động bí mật một
chút, đừng để lại dấu vết, tôi không muốn cuối cùng còn phải thay anh thu dọn
cục diện rắc rối."
"... Tôi có chừng mực." Đầu kia buồn bực đáp.
Nghiêm Tri Phản cúp máy, để điện thoại xuống, xoay ghế ra sau, mặt hướng về
phía cửa sổ: "Tôi đã cho cậu cơ hội lựa chọn, nhưng tuyệt đối đừng để cho tôi
thất vọng."
Ánh nắng chiều tà, sáng cam rực rỡ.
Con ngươi sâu thẳm của người đàn ông lại không chiếu ra được một chút độ
ấm, một mảnh lạnh lẽo.