Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 1026




Quyền Hãn Đình lại không hề bố thí một ánh mắt thừa nào, lập tức lướt qua anh

ta rồi đi vào trong.

Chỉ là một con kiến mà cũng dám sao, không biết lượng sức mình!

Tam Tử cắn chặt quai hàm, mở bộ đàm mini: "Đều lăn ra đây cho tôi, ngăn

người lại bằng bất cứ giá nào!"

Rất nhanh đã có rất nhiều vệ sĩ mặc đồ đen từ bên trong trào ra, trong tay cầm

côn vây Quyền Hãn Đình lại.

Tam Tử được nâng dậy, sau đó nhường ra một con đường, mặt đối mặt với

Quyền Hãn Đình một lần nữa.

"Hôm nay, trừ phi chúng tôi bỏ mạng ở đây, nếu không anh đừng mơ tưởng

bước vào Mật Đường nửa bước!"

Quyền Hãn Đình lạnh lẽo nhìn thẳng vào anh ta.

Tam Tử vậy mà cũng không tránh né.

Lúc ánh mắt chạm vào nhau, hình như tiếng ngựa chiến thét lên, khói súng tỏa

đầy trời.

Sau một lúc lâu: "Thẩm Loan dạy mày sao?"

Tam Tử không hiểu.

"Cô ấy ngoan cố, ngay cả chó nuôi được cũng quật cường đấy."

Bị mắng là "Chó" nhưng Tam Tử lại thờ ơ, thậm chí còn có một tia vui vẻ: "Ít

nhất tôi còn có thể làm chó, còn anh thì sao?"

Bốp —

Đáp lại anh ta là một nắm đấm tàn nhẫn.

Vừa rồi bị thương ngực phải, lần này lại rơi xuống ngực trái gần tim, có thể thấy

được Quyền Hãn Đình thật sự nổi giận, không hề có chút lưu tình.

"Khụ khụ khụ khụ khụ... Ha ha ha ha ha..." Khóe miệng Tam Tử chảy máu, sặc

khụ nhưng lại cười to, hàm răng trắng nhuộm đỏ theo động tác nhếch miệng của

nah ta, hãy còn vui sướng: "Lục gia đang thẹn quá hóa giận sao?"

"Tìm chết!"

Rầm rầm rầm—

Tam Tử không phải là thuộc hạ hành động thiếu suy nghĩ, mà là chấp nhận trận

đánh đấm này.

Tuy mặt mũi bầm dập, nhưng ánh mắt lai lộ ra kiêu ngạo và hung ác.

Quyền Hãn Đình nói đúng, anh ta là do Thẩm Loan dạy mà ra.

"Cô ấy không ở bên trong." Quyền Hãn Đình nhìn người đàn ông chật vật trước

mắt, giọng nói chắc chắn.

Ánh mắt Tam Tử hơi lóe.

Chỉ cần một điều đơn giản như vậy cũng đủ để khẳng định suy đoán của anh.

Tiến lên hai bước cầm cổ áo Tam Tử, anh gần như xách cả người kia lên.

Quyền Hãn Đình gằn từng chữ một: "Cô ấy ở đâu?"

"Không, biết."

Loảng xoảng —

"Nói không? Hay là mày không muốn cái tai bên kia nữa?"

Tam Tử lông tơ dựng ngược, nhưng vẫn cứ khống chế để mình không mở

miệng.

Quyền Hãn Đình nhìn anh ta một cái thật sâu, sau đó —

Chậm rãi buông tay, đứng thẳng người.

"Cậu, làm tốt lắm." Nghiến răng nghiến lợi nói xong, xoay người rời đi.

Tam Tử ngã trên mặt đất, căn bản không dậy được.

Thở phì phò từng chút một, sau đó điều chỉnh hơi thở, nhưng mỗi lần thở đều

liên quan đến chỗ xương sườn làm nhức hết cả người.

Anh ta không ngờ Quyền Hãn Đình ra chiêu mạnh như thế rồi lại dễ dàng

buông tha cho anh ta như vậy.

Lúc này Lệ Hiểu Đàm từ bên trong lao ra, bốp một tiếng, cho Tam Tử một cái

tát vang dội, vệ sĩ đứng đó trợn mắt há mồm.

Lợi hại.

Tam Tử quay lại đầu, ánh mắt lạnh lẽo: "Cô mẹ nó có phải điên rồi không?!"

Anh ta bị Quyền Hãn Đình tấn cho một trận là bởi vì năng lực không bằng

người ta, thua tâm phục khẩu phục, nhưng Lệ Hiểu Đàm là cái gì mà tát anh ta?

Lúc này chỉ cảm thấy mặt mũi đàn ông bị đạp trên mặt đất.

"Tôi điên sao?" Giọng nói Lệ Hiểu Đàm sắc bén, mắng chửi té tát người kia:

"Anh mới điên rồi! Cả nhà anh đều điên rồi! Không biết xấu hổ! Không muốn

sống nữa!"

Tam Tử: "?" Mẹ nó chứ?

"Ai cho anh quyền để cho bọn họ ngăn tôi ở bên trong? Đừng quên, bây giờ tôi

lớn nhất ở Mật Đường đấy, mọi thứ đều do tôi quyết định! Anh là cái thá gì

chứ?"

"Người phụ nữ này đúng là không biết tốt xấu! Không ngăn cản chẳng lẽ để cô

chạy ra chửi rửa như đồ đàn bà đanh đá thế này à?!"

Tam Tử hiếm khi nói một hơi nhiều từ như vậy, cảm xúc cũng phẫn nộ hiếm

thấy.

Lệ Hiểu Đàm sững sờ, sau một lúc lâu: "... Tôi? Người đàn bà đanh đá sao?"

Chương 1025: Đánh chó cũng phải nhìn mặt chủ, Tri Phản biết tin

Mặt Nghiêm Tri Phản tối sầm lại, cười nói: "Yên tâm, không thể thiếu phần kia

của cậu."

"Vậy cảm ơn anh! Sau này tin tức có liên quan đến Thẩm Loan, em nhất định sẽ

báo cáo đầu tiên."

"Ừ, cúp đây."

Kết thúc cuộc gọi, Nghiêm Tri Phản cất điện thoại, trở về tiếp tục cuộc họp.

40 phút sau.

"... Hôm nay đến đây thôi, tan họp đi. Tri Phản ở lại."

Mọi người nối đuôi nhau mà ra, lúc đi ngang qua đều ít nhiều nhìn về phía

Nghiêm Tri Phản, vị tổng giám đốc nhảy dù, người thừa kế tương lai.

Rất nhanh, phòng họp lớn như vậy đã trống không.

Nghiêm Khác giương mắt bảo thư kí: "Cậu cũng đi ra ngoài."

Bí thư xoay người rời đi, còn tri kỷ đóng cửa lại.

Chỉ còn lại hai ba con.

Nghiêm Khác dỡ xuống sắc bén giữa lông mày, nói chậm rãi: "Gần đây bận rộn

không?"

"Vẫn tốt."

"Chịu được công việc không?"

"Có."

"Thích nghi với hoàn cảnh mới thế nào?"

"Không tệ."

"Có ý kiến gì với tập đoàn?"

Nghiêm Tri Phản giương mắt, nhìn về phía người đàn ông này, ba ruột trên

huyết thống của anh ta.

Nghiêm Khác cười, nhưng cũng không hiện rõ lắm, dù sao, ông ta thường lấy

uy nghiêm xuất hiện trước người khác, ở công ty hầu như chưa có nhân viên

nào từng thấy ông ta cười.

"Vì sao nhìn ba với ánh mắt này? Cho rằng ba sẽ chất vấn con trong thời gian

họp lại nửa đường rời đi nghe điện thoại?"

Nghiêm Tri Phản không lên tiếng trả lời, chỉ nhíu mày chặt hơn ba phần.

"Chuyện đều có nặng có nhẹ, ba tin con sẽ có chừng mực. Trở lại vấn đề trước,

con vào công ty đã được một thời gian, có ý kiến gì với tập đoàn không?"

Nghiêm Tri Phản: "Ba chỉ đến mặt nào?"

"Mọi mặt."

"Con dùng gmail gửi đến hòm thư của ba?"

Nghiêm Khác ngừng lại, gật gật đầu: "Được."

Nghiêm Tri Phản đứng dậy: "Không có chuyện gì khác thì con đi trước."

"Từ từ."

"?"

"Tan làm cùng về nhà cũ ăn cơm."

Nghiêm Tri Phản đang định từ chối, không biết lại nghĩ đến điều gì, lời đến bên

miệng đã thu lại chốc lát: "Vâng."

Mặt Nghiêm Khác giãn ra, phất tay cho đi: "Đi làm việc đi."

...

Tan làm, Nghiêm Tri Phản ra khỏi công ty, xe Nghiêm Khác đã chờ ở cửa.

Kéo cửa xe ra, ngồi lên.

Nghiêm Khác phân phó tài xế: "Lái xe."

Dọc đường không ai nói chuyện.

Dương Lam đã chuẩn bị tốt bữa tối, có món Nghiêm Khác thích, cũng có món

Nghiêm Tri Phản thích.

Bà ta luôn luôn thoả đáng, đặc biệt là sau khi trở thành "bà Nghiêm".

Sau bữa ăn, người giúp việc thu dọn chén đũa, một nhà ba người quây quần ở

phòng khách.

Dương Lam và Nghiêm Khác ngồi với cùng nhau, nhỏ giọng nói chuyện.

Nghiêm Tri Phản dựa vào sô pha xem tin tức tài chính và kinh tế, rất ít mở

miệng.

Đột nhiên ---

"Đêm nay Tri Phản không ra ngoài nhỉ?" Dương Lam mỉm cười.

Anh ta nhìn sang, bốn mắt nhìn nhau, không bỏ lỡ cường thế trong mắt đối

phương, Nghiêm Tri Phản khẽ nhếch miệng, không để ý lắm: "Vâng."

Đêm đến, hai ba con vào thư phòng nói chuyện.

Sau khi kết thúc, Nghiêm Khác lên lầu nghỉ ngơi, Nghiêm Tri Phản đến ban

công nhận một cuộc điện thoại, sau khi anh ta cúp máy, lúc đi vào phòng khách,

Dương Lam đã ngồi ngay ngắn ở trên sô pha.

Giống như đang đặc biệt đợi anh ta.

Ngọn đèn sáng rực, soi sáng làn da trơn bóng, trang điểm xinh đẹp của bà ta.

"Đến đây ngồi." Giọng nói lạnh lùng, không có nửa chút dịu dàng nhỏ nhẹ khi

đối mặt với Nghiêm Khác.

Nghiêm Tri Phản đi tới, kêu một tiếng "mẹ", sau đó ngồi xuống.

Dương Lam không nhìn anh ta, ánh mắt nhìn thẳng phía trước, cằm khẽ nâng

lên một chút độ cong, có loại kiêu ngạo và cao quý.

"Lần trước con không quá hài lòng với cô Thẩm, ngày mai mẹ giúp con hẹn cô

Lục, đúng lúc cô ấy rảnh rỗi, các con có thể..."

"Mẹ." Nghiêm Tri Phản cắt đứng lời bà ta, vẫn là giọng nói bình tĩnh, lại mang

theo một chút lạnh lùng: "Trước đó con đã nói rồi, về chuyện hôn nhân con hy

vọng mẹ không cần phải nhúng tay, nhưng hình như mẹ cũng không để ở trong

lòng."

"Mẹ không chúng tay, chẳng lẽ lại mặc con đi tìm người phụ nữ đó?"

Vẻ mặt Nghiêm Tri Phản không thay đổi: "Lòng con biết rõ."

Dương Lam cười lạnh: "Cái gọi là "biết rõ" của con, chính là âm thầm mượn lực

để cô ta rời khỏi nhà họ Tống?"

"Không hiểu mẹ đang nói gì."

"Đừng cho là mẹ không biết con sai người quạt gió thổi lửa ở trước mặt Chung

Ngọc Hồng, một khi bà ta bắt đầu nghi ngờ Thẩm Loan, theo như tính cách của

Thẩm Loan, ắt sẽ không giấu diếm nữa. Cô ta vốn không phải là tiểu tam được

Tống Duật bao nuôi ở bên ngoài, chuyện bị đâm thủng, càng không có lý do gì

tiếp tục ở lại nhà họ Tống. Mẹ nghĩ, những người mà con sắp xếp ở xung quanh

cô ta đã báo cáo với con nhỉ?"

"Mẹ, mẹ quản quá nhiều rồi." Anh ta mở miệng, khuôn mặt vốn mang ý cười

vào lúc này đã không còn cảm xúc.

Dương Lam hít sâu một cái: "Chuyện khác mẹ có thể không nhúng tay, nhưng

nếu con còn muốn dây dưa không rõ với cô ta, vậy đừng trách mẹ trở mặt vô

tình."

Nghiêm Tri Phản cười khẽ, chỉ là nụ cười lại không đạt đến đáy mắt: "Thật ra

con rất tò mò, mẹ sẽ trở mặt như thế nào?"

Gân xanh trên trán Dương Lam nổi lên, ánh mắt bắn thẳng qua, ngưng tụ hơi

lạnh: "Tri Phản, đừng ép mẹ."

"Lời như vậy, con cũng muốn nói với mẹ." Ánh mắt như dao, không tránh

không né.

Sau một lúc lâu, người phụ nữ rời mắt trước, không còn đối diện với gương mặt

làm bà ta xa lạ đến chán ghét.

Sớm nên biết...

Từ giây phút nó gạt mình thay đổi hình dạng trở đi, người trước mắt này đã

không còn là con trai của bà ta.

Đứa con trai Thẩm Khiêm của bà ta, đã chết.

"Mẹ cho rằng... Con có thể nhớ lâu một chút, nhưng không nghĩ tới con lại còn

điên hơn trước kia! Càng hết thuốc chữa hơn!" Giọng nói căm thù đến tận

xương tủy.

Nghiêm Tri Phản đứng dậy, đưa lưng về phía bà ta, đi đến trước cầu thang, dưới

chân hơi ngừng: "Để không chướng mắt mẹ, ngày mai con sẽ dọn đến ở quận

Tượng Sơn, đã nói qua với ba rồi, ông ấy cũng đồng ý."