Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 1022




Vốn đầu tư không phải dễ kéo như vậy.

Người có tiền chân chính không chỉ muốn một chén canh, mà còn muốn độc

chiếm cái lớn hơn nữa.

Thẩm Xuân Hòa không có tiền lại chướng mắt.

Cuối cùng cao không tới, thấp cũng chẳng đến, chỉ có thể tốn công vô ích.

Ngày thu hồi đất sắp đến, nếu thật sự không khởi công, vậy thì quyền khai phá

lại trở về trong tay những người liên quan trong giới một lần nữa, để tiến hành

bán đấu giá lần thứ hai.

Như vậy chẳng khác nào mua đất để không chả làm được gì.

Cho dù Thẩm Xuân Hòa có một chút đầu óc thì sẽ ôm lấy củ khoai lang nóng

phỏng tay này mà không bỏ đâu.

Nhưng mà ai nhận mới là một vấn đề mới.

"... Xem ra trước mắt Thẩm Xuân Hòa đã dời mục tiêu, không còn mù quáng

tìm kiếm vốn đầu tư nữa, mà có khuynh hướng tìm một cái tay rộng rãi, có thể

giải quyết vấn đề người mua của mình."

Lý Phục chậc một tiếng, liếc Miêu Miêu: "Đúng là bị cô nói trúng rồi..."

Miêu Miêu khẽ nâng cằm: "Không cần uốn mỏ."

"..."

"Thẩm Xuân Hòa muốn ra tay thì nhất định phải càng sớm càng tốt rồi. Ngày

thu càng ngày càng gần, giá cả đã bị ép tới mức thấp rồi, cho nên, đoán nếu đối

phương muốn hành động thì hẳn là trong hai ngày ngày." Lý Phục nói trật tự rõ

ràng.

Thẩm Loan gật đầu, phân phó Nhị Tử: "Để người để ý một chút, có tình huống

gì thì phải báo ngay."

...

Quyền Hãn Đình đang đếm thời gian, một ngày, hai ngày......

Suốt hơn nửa tháng anh không đi tìm Thẩm Loan, cũng không cho người báo

bất kỳ tin tức nào liên quan đến Thẩm Loan.

Mỗi ngày ngoài làm việc ra thì chỉ luyện tập.

Lục Thâm: "Tam ca, anh nói gì đi, Lục ca đã bắn hư bảy cái bia ngắm rồi."

"Cậu ấy không đánh hư cậu cũng đã may rồi, chỉ là cái bia ngắm mà thôi, có gì

quý giá chứ."

Lục Thâm giật giật khóe miệng: "Chẳng lẽ anh nhẫn tâm nhìn anh ấy nổi điên tự

mình tra tấn mình thế à?"

"Không đành lòng," Nói tiếp: "Thì sao?"

"Tuy rằng không phải muốn nhưng phải thừa nhận rằng, người trên đời này có

thể kiểm soát được lão Lục cũng chỉ có Thẩm Loan. Cậu ta có thể điên vì cô ta,

cuồng vì cô ta, cũng có thể vì cô ta mà không điên, không cuồng."

"... Nói cũng như không."

Mấy chuyện này ai mà chả biết, văn vẻ làm gì?

"Vậy đi tìm Thẩm Loan thôi! Cướp cô ta về, bắt cũng được, ép cũng oke, không

phải mấy tổng tài bá đạo trong tiểu thuyết ngôn tình đều làm như vậy sao?"

Hồ Chí Bắc mắng anh ta: "Đồ ngu này! Cậu tưởng Thẩm Loan là đồ ngốc,

không biết phản kháng à?"

"Một người phụ nữ như cô ta thì có thể phản kháng thế nào? Nhiều lắm thì chỉ

kêu lên hai tiếng, gọi cứu mạng, nghiêm trọng hơn thì dùng móng vuốt, cho hai

cái tát." Giọng nói Lục Thâm nhẹ nhàng.

Hồ Chí Bắc cười lạnh: "Cậu thì biết cái chó gì —"

"Nói chuyện thì chú ý chút đi, sao còn mắng chửi người ta thế?"

"Mắng cậu đấy!"

"Sao lại mắng tôi?"

"Cậu tưởng Thẩm Loan là phụ nữ bình thường à? Đầu óc bã đậu sao?"

Lục Thâm há mồm muốn phản bác, nhưng đột nhiên nhớ tới cái gì đó, khuôn

mặt khẽ thay đổi rồi im lặng.

Hồ Chí Bắc hừ lạnh: "Phản ứng rồi à?"

"... Tam ca, anh nói xem cô ta lấy đâu ra bản lĩnh lớn như vậy chứ, dám mở câu

lạc bộ đêm ở Kinh Bình, vậy mà lại còn đắt khách nữ chứ?"

"Cậu điều tra cô ta à?" Hồ Chí Bắc nhíu mày.

"Trước khi chấp hành nhiệm vụ, tất cả manh mối đều chỉ về hướng Mật Đường

nên tôi dẫn theo hai anh em đi dò đường, kết quả gặp được Thẩm Loan. Là bởi

vì gặp được cô ta nên tôi mới nghĩ đến việc liên lạc với anh."

Hồ Chí Bắc nhớ đúng là có chuyện như vậy.

Lúc Lục Thâm liên lạc với ông ta thì Quyền Hãn Đình đã quyết định về Ninh

Bình, anh chờ đợi ba năm, cho nên trước đó đã biết rất rõ tình hình cụ thể của

Thẩm Loan, bao gồm địa chỉ, công việc, các sản nghiệp trên danh nghĩa của cô.

Thậm chí còn giống như biến thái cuồng, lén lút theo dõi Thẩm Loan một thời

gian.

Kết quả còn không phải bị người ta phát hiện rồi chủ động xuất hiện sao...

"Lúc ấy là bởi vì phía trên nghi ngờ con thuyền buôn lậu trên sông, tra tới tra lui

thì cuối cùng điều tra được có một công ty vận chuyển Đằng Phi, đào sâu hơn

chút nữa thì phát hiện công ty này vẫn luôn hộ tống Mật Đường. Thật ra lúc

đụng phải Thẩm Loan ở Mật Đường, thấy cô ta dùng thân phận người nắm

quyền để ra lệnh, tôi đã suy đoán có thể Đằng Phi cũng có khả năng liên quan

đến cô ta..."

Lục Thâm tạm dừng một giây, tiếp tục mở miệng: "Sự thật chứng minh tôi đoán

không sai. Mấy năm nay cô ta ngoài việc dẫn con đến Kinh Bình ra thì còn phát

triển thế lực của mình."

Hồ Chí Bắc híp mắt lại, cũng là lần đầu tiên dùng ánh mắt trịnh trọng đánh giá

anh ta: "Xem ra quốc gia bồi dưỡng không uổng phí nhỉ, tiến bộ không ít đấy."

Còn biết đi sờ đầu Thẩm Loan nữa.

"Đương nhiên rồi! tôi cũng từng là người "toàn năng trong quân đội" đấy!" Lục

Thâm theo bản năng ngẩng đầu ưỡn ngực, có thể động tác này chính anh ta

cũng chưa nhận ra.

"Sau đó thì sao? Cậu còn điều tra được gì nữa?"

Lục Thâm lắc đầu, dang hai tay: "Không có."

"Có ý gì?"

"Ngoài Huy Đằng và Mật Đường ra, tôi không tra được sau lưng Thẩm Loan có

gì nữa."

Là "không tra được" chứ không phải "không có".

Mấy chữ nhưng cách nhau một trời một vực.

Hồ Chí Bắc như suy tư gì đó, khuôn mặt vốn nhẹ nhàng lập tức bị vẻ nghiêm

trọng thay thế: "Xem ra chuyện tôi lo lắng cuối cùng đã xảy ra..."

"Anh lo lắng chuyện gì?"

"Thẩm Loan không biết đã làm gì trong ba năm này, nhưng tuyệt đối không đơn

giản như chúng ta tưởng tượng."