Đông dần qua, mùa hè bắt đầu đến một cách yên lặng.
Trước khi đợt thời tiết cực nóng đầu tiên ập đến, Thẩm Loan đã dọn vào biệt
thự số 2 ở quận Tượng Sơn.
Đồ dùng trong nhà, dụng cụ sinh hoạt đều được trang bị đầy đủ, được thiết kế
riêng như bàn ghế, giường gỗ, cùng với...
Phòng huấn luyện.
Về bố cục thì cơ bản rập khuôn theo tầng hầm của "Mật Đường", chẳng qua là
không gian lớn hơn, thoáng đãng hơn một chút, cũng được trang hoàng tinh xảo
hơn rất nhiều, tất cả những thiết bị đều được đặt thiết kế theo yêu cầu về chiều
cao và độ tuổi của Tán Tán.
Lệ Hiểu Đàm xem ngày rồi định ra thời gian.
Đến ngày đó, Nhị Tử, Tam Tử, Miêu Miêu, và Lý Phục đều tới.
Lệ Hiểu Đàm tự mình xuống bếp chuẩn bị cơm trưa, trước khi tưới đây, cô ấy
đã tính thời gian để nấu nồi sủi cảo rồi bưng lên bàn, sau đó hét to mọi người tới
ăn.
Cô ấy nói, thế này gọi là "Mở lửa ấm nhà, cúng ông táo".
Tam Tử ăn rất nhanh, chỉ mấy miếng đã giải quyết xong, sau đó buông chén
đũa: "Tôi đi ra ngoài nhìn một chút."
Nói xong, đứng dậy rời đi.
Thẩm Loan chuyển sang nhà mới thì vấn đề an ninh của căn biệt thự to lớn này
cũng được đưa lên chương trình nghị sự.
Theo kế hoạch đã bàn, Tam Tử chọn lựa kỹ càng một nhóm người trong nhóm
của bọn họ, sau đó lập ra một đội vệ sĩ chịu trách nhiệm sự an toàn của căn biệt
thự này, đương nhiên cũng bao gồm cả khu vực xung quanh biệt thự, thậm chí
cả ngọn núi.
Bây giờ chỉ mới là hình thức thôi, chưa thật sự hoàn thiện và hoàn mỹ, cho nên
mấy ngày nay anh ta phải tập trung huấn luyện.
Từ nhiệm vụ tuần tra hằng ngày cho đến đến phân vùng để người canh, rồi đến
ứng phó với các loại tình huống đột ngột có khả năng xuất hiện, đến việc chấp
hành các biện pháp đối phó khẩn cấp...
Anh ta bận đến mức chân không chạm đất, trước khi ăn sủi cảo thì anh ta vẫn
tiến hành huấn luyện cho mọi người ở dưới kia.
Lúc này chỉ vừa ăn được mấy miếng đã phải vội vã ra ngoài.
Nhị Tử nhìn thoáng qua, sau đó thu hồi ánh mắt rồi tiếp tục cúi đầu ăn.
Lệ Hiểu Đàm: "Trong nồi còn có đấy, có ai muốn lấy thêm không?"
Thẩm Loan từ bỏ.
Tán Tán cũng lắc đầu.
Miêu Miêu kiềm chế buông đũa xuống, cô ấy bây giờ càng ngày càng hiểu việc
cân bằng dinh dưỡng rồi, cô ấy không bao giờ vượt quá tiêu chuẩn bằng cách ăn
nhiều hay ít hơn.
Chỉ có Lý Phục: "Thêm một chén nữa đi."
Lệ Hiểu Đàm cười nhận lấy chén của anh, rất nhanh đã từ phòng bếp đi đến
trước mặt anh ta.
Lý Phục: "Cảm ơn chị Đàm."
"Đừng khách sáo, thích thì ăn nhiều một chút, cẩn thận bỏng miệng đấy."
Miêu Miêu nhẹ chậc một tiếng.
Lý Phục liếc mắt qua: "Có chuyện thì nói."
"Anh là thùng cơm à?"
Mặt Lý Phục không cảm xúc: "Tôi là đàn ông."
"?"
"Cho nên, ăn rất nhiều cơm."
"..."
Lệ Hiểu Đàm nấu cơm trưa rất phong phú, có cá có tôm, có gà có vịt.
Cũng có cháo ngao dưỡng sinh.
Một mình Miêu Miêu uống hết hai chén: "Tay nghề của chị Đàm tốt quá!"
"Vậy thêm một chén nữa nhé?"
"Non nửa chén là đủ rồi."
"Oke." Lệ Hiểu Đàm xoay người múc cho cô ấy.
"Cảm ơn."
Thẩm Loan lấy một chai rượu vang lâu năm ra, để Nhị Tử mở, mỗi người đều
nâng chén.
"Cảm ơn vì tất cả." Chỉ nói năm chữ, đơn giản như chỉ nói cho có lệ.
Nhưng tất cả mọi người ở đây đều biết có bao nhiêu tình nghĩa trong đó.
Nếu nói bọn họ đi cùng Thẩm Loan đến hôm nay, thì không bằng nói là Thẩm
Loan cho bọn họ cơ hội đứng ở chỗ này.
Có biết ơn, có kính nể, cũng có thán phục...
Tình cảm của bọn họ đối với Thẩm Loan quá phức tạp, chỉ có dùng "lòng trung
thành" để báo đáp thôi.
"Cụng ly nào!"
Keng —
Ly chạm vào nhau, cũng là sự kết nối giữa trái tim với trái tim.
Tán Tán cũng học người lớn nâng ly lên, đôi tay ngắn ngủn cũng giơ lên cao.
Lệ Hiểu Đàm nhìn thấy thì cười nói: "Tán Tán của chúng ta cũng muốn cụng ly
kìa!"
Nói xong, nhẹ nhàng phủi nhẹ lên vai cậu bé, nhưng điều làm người khác ngạc
nhiên là Tán Tán không bài xích trốn đi hay tự giác trốn tránh giống như trước
nữa.
Lệ Hiểu Đàm cho rằng mình sinh ra ảo giác, muốn sờ một chút thử xem, kết
quả...
Nhóc con quay người một cái, không cho chạm vào.
"?"
...
Chạng vạng, Lệ Hiểu Đàm nghẹn ngào phải đi.
Việc làm ăn của Mật Đường bây giờ đều do cô ấy toàn quyền quản lý, không có
Thẩm Loan quản lý nên cô ấy nàng phải cẩn thận tỉ mỉ hơn, một giây cũng
không dám lơ là.
Đêm nào cũng phải có mặt trong hội trường.
Tam Tử cũng muốn trở về, việc phụ trách an ninh cho tiệm trước mắt là của anh
ta: "Cùng đi đi."
Thẩm Loan đưa hai người tới cửa, thuận tay đưa cho Tam Tử một cái chìa khóa
xe.
Tam Tử không nhận, trong mắt hiện lên tia nghi ngờ.
Thẩm Loan: "Xe lúc trước đặt ở nước M đã được đưa đến rồi, Hummer chống
đạn mới nhất, khung xe nặng hơn, anh thử xem."
Hai mắt người đàn ông sáng ngời: "Nhanh như vậy sao?"
"Ừ. Đi sớm về sớm."
Hai người sửng sốt.
Có ý gì?
Thẩm Loan nhướng mày, giọng nói bình tĩnh: "Tôi đã để lại một phòng cho anh
trước mua căn biệt thự này. Nhưng mà đồ trong phòng anh đặt mua thì tôi
không chịu trách nhiệm."
Nói xong, xoay người đi vào.
Để lại một nam một nữ đang cực kỳ kinh ngạc
...
Ban đêm.
Miêu Miêu và Lý Phục đều ở đây.
Nhị Tử gõ cửa phòng làm việc.
Thẩm Loan khẽ nâng cằm, ý bảo: "Ngồi đi."
Anh ta nghe lời, đi đến đối diện hai người Miêu Miêu và Lý Phục rồi ngồi
xuống.
"Bên ngoài Mật Đường có ai theo dõi hay không?"
Nhị Tử lắc đầu: "Không có."
Từ sau khi chạm mặt ở phòng nghiên cứu P, Quyền Hãn Đình đã để mấy người
theo dõi đó về, còn Hồ Chí Bắc cũng không đáng khinh mà ngồi canh nữa.
Giống như biến mất sạch sẽ như cô mong muốn.
Thẩm Loan rũ mắt, lông mi dày nhẹ nhàng run rẩy theo động tác chớp mắt của
cô.
Nhị Tử không nhìn thấu suy nghĩ của người phụ nữ, cũng không dám tự phỏng
đoán, hay tùy tiện mở miệng.
Rất nhanh cô đã ngẩng đầu, hai tròng mắt chỉ còn lại vẻ trầm tĩnh, phản chiếu
chút ánh sáng.
"Bên Thẩm Xuân Hòa và Thẩm Phi vẫn không có động tĩnh gì sao?"
"Có." Khuôn mặt Nhị Tử đột nhiên nghiêm túc hơn.
Thẩm Loan híp mắt: "Nói nghe một chút đi."
Miêu Miêu và Lý Phục cũng đồng thời dựng lỗ tai lên, chuyện bọn họ quan tâm
nhất đã đến rồi.
"Thẩm Xuân Hòa cũng đã ý thức được mình không nuốt nổi miếng đất Chính
Dương Môn kia rồi, khoảng thời gian trước thường xuyên tham dự mấy trường
hợp xã giao, định kiếm người góp vốn..."