Bốp —
Một tiếng giòn vang.
Người phụ nữ thu tay lại, đầu người đàn ông bị đánh lệch sang một bên.
Có thể thấy nửa bên mặt nghiêng vặn vẹo méo mó, khóe mắt tràn đầy đau khổ,
giữa mày chồng chất phiền muộn.
Như một tòa nhà cũ trải qua mưa gió tang thương, màu sắc dần dần loang lổ, chỉ
cần nhẹ dùng sức đã có thể phá hủy.
"Nếu anh đã đi rồi, vì sao còn quay về?" Thẩm Loan quay người lại, để lại bóng
lưng lạnh lẽo cho anh: "Tôi, mãi mãi sẽ không tha thứ vì anh đã vứt bỏ tôi."
Giống như việc cô sống lại một đời cũng sẽ không tha thứ cho nhà họ Thẩm vì
đã phản bội và tổn thương cô.
Thời gian chưa bao giờ là thuốc chữa, cái gì có thể phai nhạt, cô có thể để nó
theo gió bay đi, nhưng những thứ đã khắc cốt ghi tâm, dù là tình yêu hay thù
hận thì thời gian có trôi qua bao lâu chỉ có càng thêm khắc sâu.
Mang thù cũng được, vô tình cũng thế, Thẩm Loan cũng không dùng hai chữ
"nhân từ" để hình dung bản thân.
Cô yêu đến tận cùng, nhưng cũng hận tận xương.
Hầu kết Quyền Hãn Đình nhẹ lăn: "... Không thể thương lượng đường sống sao?
Có lẽ chúng ta có thể thử xem..."
"Không bao giờ có chyện đó." Nói xong, nhanh chóng rời khỏi đó.
...
Trong văn phòng Ngụy Hàm Chương.
Sau khi Tán Tán bị Hồ Chí Bắc tìm mọi cách kéo đi thì đến chỗ này.
Nhìn ấm chén trước mặt, cậu bé từ từ vươn tay...
"Khụ khụ!" Hồ Chí Bắc khụ mạnh hai tiếng, nhắc nhở cậu bé đừng gây sự.
Ai ngờ vật nhỏ này không thèm để ý tới ông ta, lật ngược chén trà lại, lại run
run rẩy rẩy nhấc ấm trà lên.
"Xì" Hồ Chí Bắc sợ cậu bị bỏng, nhanh tay nhận lấy: "Khát hả?"
Tán Tán lắc đầu.
"Vậy cháu châm trà làm gì?" Động tác còn rất ra hình ra dáng.
Tán Tán quay đầu nhìn về phía cửa ra vào.
Hồ Chí Bắc không hiểu ý cậu, cũng nhìn theo: "?"
Chẳng có gì.
Sau đó, hai người thu ánh mắt lại cùng lúc, tầm mắt chạm nhau.
Một lớn một nhỏ.
Mắt hổ lớn trừng trừng, mắt nai nhỏ chớp chớp.
"Ấy, nhóc con, cháu nói xem ba và mẹ cháu đã nói chuyện xong chưa? Có phải
đã ôm ấp tình chàng ý thiếp không?"
Tán Tán lắc đầu: Không thể nào.
"Hê — Bác nói này, sao cháu không tin ba cháu chút nào thế? Tốt xấu gì cậu ấy
cũng sinh ra cháu đẹp trai như vậy, Thẩm Loan không cúi đầu vì tình cảm thì
cũng nên khom lưng trước sắc đẹp chứ..."
Tán Tán chớp mắt, không che giấu sự tò mò.
Khom lưng vì sắc đẹp?
"Khụ! Coi như bác chưa nói." Hồ Chí Bắc nhanh mồm lật lọng, đừng dạy hư trẻ
nhỏ.
Tán Tán không có được đáp án mình, hậm hực cúi đầu, ngón tay vẽ theo hoa
văn trên chén trà.
"Haizz —" Hồ Chí Bắc thuận tay rót trà cho mình, vừa uống vừa hỏi: "Bây giờ
cháu đã biết ba mình là ai rồi chứ?"
Anh ta nghi ngờ vấn đề thâm sâu này vật nhỏ có lẽ không hiểu.
Nhưng sự thật chứng minh, Tán Tán không chỉ hiểu, trong lòng còn rõ rành
rành —
Chỉ thấy cậu gật đầu rồi lại lắc đầu.
Ý là, biết, lại không biết.
"Hở... Thẩm Loan không cho cháu nhận, cháu liền không nhận?"
Tán Tán gật đầu, tất nhiên.
Hồ Chí Bắc: "..."
Được!
Lão lục thảm rồi!
"Nói xem, chính cháu nghĩ thế nào?"
Tán Tán chớp mắt.
"Cháu thích Quyền Hãn Đình không? Có muôn nhận cậu ấy không? Bỏ qua ý
kiến của Thẩm Loan, chỉ nói mình cháu."
Tán Tán không gật đầu, cũng không lắc đầu, đôi mắt đen bóng cứ nhìn chằm
chằm anh ta.
Nhưng Hồ Chí Bắc lại không chịu được, ánh mắt hơi lóe, ho nhẹ một tiếng:
"Thằng bé này nhìn bác làm gì? Trên mặt có gì sao?"
Gật đầu! Gật đầu rất mạnh!
Hồ Chí Bắc: "?" Fuck — thật sự có gì hả?
Ông ta bắt đầu như ruồi nhặng không đầu tìm gương khắp nơi, đáng tiếc, không
tìm được.
Cuối cùng đứng trước cửa kính, soi rõ bản thân, khóe mắt hạ xuống, sau đó giơ
tay lấy một lá trà... ở khóe miệng xuống.
Lúc này, có tiếng bước chân vang lên.
Rất nhanh, Thẩm Loan đã vào cửa.
Hồ Chí Bắc dùng đầu ngón tay lấy xuống rồi bắn một cái, hủy thi diệt tích lá
trà.
Lại thấy Tán Tán lạch bạch bước lên, trong tay còn bưng chén trà, sau đó mong
chờ đưa cho Thẩm Loan.
Người sau nhận lấy, uống một hớp, sau đó xoa xoa gáy cậu bé.
Vẻ mặt Tán Tán ỷ lại và thỏa mãn.
Hồ Chí Bắc hoảng hốt, còn tưởng bản thân nhìn thấy một Quyền Hãn Đình
đang yêu đương cuồng nhiệt với Thẩm Loan ba năm trước — không khác gì
dáng vẻ chân chó ấy.
Nụ cười lấy lòng giống nhau như đúc!
Xí...
"Lão lục đâu?" Hồ Chí Bắc nhìn thoáng qua đằng sau cô.
Thẩm Loan: "Không rõ."
"Không phải hai người ở cùng nhau sao?"
"Nhưng bây giờ tôi đi rồi."
"..."
Hồ Chí Bắc im lặng một hồi, giương mắt nhìn thẳng Thẩm Loan: "Lúc trước cô
nói không rảnh, bây giờ chắc đã có thời gian nói chuyện với tôi rồi chứ?"
Thẩm Loan nhìn lại: "Tam gia muốn nói gì?"
"Lý do vì sao năm đó lão lục rời đi."
Đáy mắt người đàn ông bình tĩnh không một gợn sóng, ngoài miệng nói không
để bụng, nhưng tâm lý suy cho cùng vẫn rất để ý.
Yêu cũng được, hận cũng thế, đối với một người phụ nữ máu lạnh như Thẩm
Loan mà nói, có thể khiến cô sinh ra cảm xúc, cũng đã đủ để chứng minh một
điệu người này đặc biệt.
"Năm đó ở trong núi, Diêm Tẫn lấy laser đồng hồ quả quýt khiến lão lục bị
thương, lâm vào hôn mê, trong lúc đó có tỉnh lại trong chớp mắt, do ý chí của
nó đủ mạnh. Nhưng trên thực tế, laser đã tạo nên nhưng tổn thương nhất định
với cơ thể nó, đặc biệt là trái tim."
"Sáu năm trước, lão lục từng bị Cá Mập tính kế, bị tiêm một loại virus, tuy sau
đó ông cụ nhà họ An đã ra tay, diệt cá mập, lấy huyết thanh giải độc về, nhưng
vẫn để lại di chứng. Từ lúc đó trở đi, lão lục vẫn luôn được ông Trâu hỗ trợ điều
trị..."