Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 1016




"Để cô ấy nói." Quyền Hãn Đình trừng anh ta, mắt sắc bén như dao.

Hồ Chí Bắc cắn răng, vừa giận vừa tức.

Lão lục đúng là trứng thối, chỉ biết ức hiếp người nhà, có bản lĩnh đi mà trừng

Thẩm Loan ấy?

"Lúc đầu bác sĩ muốn đâm vào ông đồng, cây kim to như vậy đâm vào thịt, Tán

Tán vốn không phải đứa bé thích khóc, từ lúc sinh ra đã vậy, nhưng lần đó nó

khóc đỏ lên cả người, khàn cả giọng... Đáng tiếc, lại đâm thất bại."

Sắc mặt Quyền Hãn Đình tái nhợt, cả người không tự giác phát run.

Hồ Chí Bắc là một người ngoài nghe xong cũng lo lắng, huống chi là ba ruột?

Ông ta sợ Quyền Hãn Đình không chịu nổi, lẳng lặng tới gần, cho anh mượn lực

dựa vào để chống đỡ, còn làm thế nào mới trấn an được trái tim đang đau đớn

máu chảy đầm đìa của anh thì Hồ Chí Bắc bó tay.

Giờ khắc này ông ta mới hiểu được vì sao lại có câu nói, một khi đàn bà đã tần

nhẫn thì đàn ông không thể chống đỡ.

Có đôi khi, mấy câu nói lại tạo lực sát thương còn kinh hơn cả đánh chửi.

Nhưng Thẩm Loan còn chưa nói xong...

"Đâm thất bại, nhưng vẫn phải làm kiểm tra, làm sao bây giờ? Bác sĩ nói, nghỉ

ngơi mấy ngày, lại tiếp. Lần này chọn đằng trước, thành công, nhưng Tán Tán

lại hôn mê liên tục một tuần không tỉnh, sốt cao không lùi, trong lúc đó ra vào

ICU không biết bao nhiêu lần."

Lúc cô nói, cho dù là vẻ mặt hay giọng nói vẫn bình tĩnh như vậy.

Không phải thờ ơ, mà đã tập mãi thành quen.

Cô càng như vậy, Quyền Hãn Đình càng đau khổ.

Giết người moi tim, từ trước đến giờ Thẩm Loan chưa bao giờ biết nhân từ!

"Đủ rồi!" Hồ Chí Bắc không thể nhịn được nữa: "Cô không thấy được cậu ấy đã

áy náy thế nào sao, còn nói những lời này để tổn thương nó?!"

Thẩm Loan cười lạnh: "Anh bất bình thay anh ta sao?"

Ánh mắt nhìn Hồ Chí Bắc lộ ra khinh miệt, môi đỏ đóng mở như những mũi tên

vô hình: "Nhưng anh có tư cách gì chứ? Không ở trong ván cờ, lại kiên quyết tự

tham gia vào — anh nói, anh ta chấp cờ, thú vị lắm hả?"

"Cô --" Hồ Chí Bắc coi như đã hiểu, Thẩm Loan không chỉ tràn ngập tính công

kích với Quyền Hãn Đình, mà dựng gai ngược với cả những người quanh anh.

Được!

Nàng dâu nhà người khác anh ta không thể trêu vào, còn không trốn nổi sao?

Sau đó anh ta im miệng, không nói gì nữa.

Đúng lúc này quá trình lấy máu mới kết thúc, cửa mở ra, Tán Tán ra ngoài,

khuôn mặt nhỏ vốn hồng nhuận bây giờ lại tái nhợt.

Trợ lý đứa nước đường đã chuẩn bị từ trước, Thẩm Loan nhận lấy, đút từng thìa

từng thìa cho Tán Tán.

"Còn muốn không?"

Cậu bé lắc đầu, không uống nữa.

Sau đó nhìn trái nhìn phải, hình như đang tìm gì đó.

Mẹ con ăn ý không phải nhắc đến, Thẩm Loan lập tức liền hỏi: "Muốn gì?"

Mày nhíu chặt, khuôn mặt nhỏ nhăn thành túm.

Thẩm Loan hiểu ra: "Muốn đi toilet hả?"

Tán Tán gật đầu lia lịa.

"Anh biết ở đâu, để anh dẫn thằng bé đi." Quyền Hãn Đình cuối cùng cũng tìm

được cơ hội chen vào, trong mắt vẫn còn đọng lại dấu vết dao động cảm xúc lúc

trước, nhưng sắc mặt đã khôi phục lại như thường.

"Không cần." Thẩm Loan từ chối, dắt tay con trai, chuẩn bị dẫn cậu tìm WC.

"Tán Tán vừa mới lấy máu xong, em yên tâm để con một mình vào WC nam

sao? Tất nhiên, em cũng có thể theo vào, nhưng anh biết con sẽ không đồng ý."

Thẩm Loan dừng chân lại.

Đảo mắt, Quyền Hãn Đình đã cúi người bế cậu bé vào lòng: "Yên tâm, anh sẽ

không ăn con, em ở đây ngồi chờ một chút, bọn anh sẽ quay lại nhanh thôi."

Nói xong, lập tức đi về phía toilet.

Thẩm Loan nhìn người đàn ông đi xa, trong lòng chỉ còn lại bóng lưng nho nhỏ

lập tức trong lòng cảm thấy rối loạn.

Giây tiếp theo, dùng động tác rũ mắt để che đi cảm xúc đang phập phồng.

Nhưng vẫn bị Hồ Chí Bắc thấy hết.

Rất nhiều lúc, "huyết thống" thoạt nhìn chỉ nhẹ như bông, nhưng lại khó chặt

đứt nhất.

...

WC nam.

Quyền Hãn Đình để Tán Tán ở một buồng, cậu bé không nhúc nhích, cứ ngửa

đầu nhìn anh.

Tròng mắt đen bóng, khuôn mặt nhỏ trắng bóc, yên lặng không nên có ở mổ đứa

trẻ cùng lứa.

Như một người lớn nhỏ.

Quyền Hãn Đình nhìn nhìn liền cười: "Không phải muốn đi tiểu sao, nhìn ba

làm gì?"

Tán Tán không nhúc nhích, tiếp tục nhìn chằm chằm.

"Trên mặt ba có gì hả?"

Lắc đầu.

Quyền Hãn Đình nghĩ nghĩ: "Muốn ba giúp cởi quần?"

Lại lắc đầu.

"Ừm... Con nói rõ chút nhé."

Tán Tán nhìn bồn tiểu phía đối diện

Quyền Hãn Đình nhướng mày: "Con muốn dùng cái đó?"

Lúc này cậu bé mới gật đầu.

"Không được."

"?"

"Con với không tới."

Sau đó, cậu bé nhìn chằm chằm Quyền Hãn Đình, ánh mắt sáng ngời: Có ba ở

đây!

Quyền Hãn Đình: "..." Vậy mà anh có thể hiểu.

Bé duỗi tay.

"Nhất định phải sao?"

Gật đầu thật mạnh.

Cậu chưa thử thứ đó bao giờ, luôn tràn ngập tò mò.

Quyền Hãn Đình bất đắc dĩ thở dài, duỗi tay ôm bé.

...

Hai người đi toilet mất mười phút.

Lúc ra ngoài, sắc mặt Tán Tán đã dần dần khôi phục lại vẻ hồng nhuận, còn

Quyền Hãn Đình thì...

Quần áo ướt cả mảng lớn, ống quần còn đọng bọt nước, trên mặt không biết là

mồ hôi hay nước máy.

Phản ứng đầu tiên của Thẩm Loan là Tán Tán bắn nước tiểu lên người anh.

Nhưng nghĩ lại, nếu thật sự là vậy, vẻ mặt bé chắc chắn sẽ ảo não, không được

thoái mái, bởi vì đó là việc làm trái với IQ của bé, hành động đó là "ngu ngốc".

Nhưng tình huống hiện tại...

Không cười, nhưng mặt mày giãn ra, đây là biểu hiện tâm trạng Tán Tán đang

không tồi.

Lại nhìn Quyền Hãn Đình, lúc trước sắc mặt còn hơi đen, cũng không biết là bị

cậu bé lây nhiễm cảm xúc, hay còn nguyên nhân khác, bên môi thế mà lại còn

từ từ cười nhạt.

Thẩm Loan: "?"

Hồ Chí Bắc: "!" Xem ra chiêu "thu phục con trước mẹ" của lão lục vận dụng

không tồi nha!

Chinh phục con trai, mẹ đứa bé còn không phải dễ như trở bàn tay sao?