Thẩm Loan lấy lý do "không rảnh" để từ chối nói chuyện với ông ta, vậy thì ông
ta phải sán vào, kiểu gì chẳng có lúc rảnh!
Đi được một nửa, Hồ Chí Bắc đột nhiên nhớ tới cái gì, lại đảo trở về, xách theo
bức tượng Quyền Hãn Đình còn đang trong trạng thái vô lực, nghiến răng
nghiến lợi —
"Có chút đả kích này mà đã không chịu không nổi? Nói mấy câu đã khiến cậu
nằm sấp rồi hả? Nhanh nhẹn lên cho tôi!"
"Cô ấy không cho con trai nhận em..." Đôi mắt Quyền Hãn Đình đờ đẫn, giọng
nói trầm khàn.
"Không phải đã sớm đoán được hay sao? Nếu là anh thì anh cũng không muốn
nhận người ba này!"
Quyền Hãn Đình mờ mịt giương mắt: "Vì sao?"
Hồ Chí Bắc cười tức: "Một mình anh sinh con, một mình nuôi lớn, dựa vào đâu
mà phải chia cho người khác một nửa? Cho dù người này là người cung cấp
gien cũng không được. Thẩm Loan bá đạo bao nhiêu, cậu phải hiểu rõ hơn anh,
nói một không nói hai, quyết đoán còn hơn cả đàn ông. Cô ấy có thể để con trai
nhận thân phận người ba này đã là rộng lượng lắm rồi, cậu còn muốn thế nào
nữa?"
"Cho nên, em không nên miễn cưỡng?"
Nhưng chỉ cần nghĩ đến việc Thẩm Loan không hề thuộc về anh, tim Quyền
Hãn Đình đau như cắt, thở cũng khó khăn.
Không...
Anh tuyệt đối không chấp nhận kết quả như vậy!
Cho dù là miễn cưỡng, dù cô có hận anh.
"Nhìn ánh mắt của cậu đi, biến thành dao hết rồi. Anh không bảo cậu từ bỏ, bảo
cậu có dã tâm lên một chút, đừng cả ngày như pha lê, Thẩm Loan chỉ cần một
câu đã đập cậu nát vụn."
Quyền Hãn Đình: "?" Em có sao?
Hồ Chí Bắc: "Cậu vừa rồi như trời sắp sập đến nơi rồi! Anh em à, nếu muốn
theo đuổi người ta về một lần nữa, vậy trước tiên chuẩn bị tốt tâm lý chịu ngược
đi."
"Bây giờ em phải làm gì?"
"Thẩm Loan đưa Tán Tán đi làm kiểm tra, cậu là ba không đi theo sao?"
Quyền Hãn Đình đứng lên, cất bước đuổi theo.
Hồ Chí Bắc cười khẽ một tiếng, theo sát phía sau.
Đúng vậy, người một nhà nên ở bên nhau mới tốt.
...
Bên ngoài phòng kiểm tra máu.
Tán Tán đã vào, Ngụy Hàm Chương vén tay áo của bé lên, lộ ra cánh tay trắng
nõn như củ sen, từng đoạn từng đoạn.
Cách tấm kính trong suốt, Thẩm Loan đứng bên ngoài nhìn thấy hết cảnh bên
trong.
Tất nhiên, Quyền Hãn Đình và Hồ Chí Bắc theo tới cũng thấy.
"Sợ không?" Ngụy Hàm Chương rút kim tiêm.
Tán Tán không nói, khuôn mặt bình tĩnh, lại vô hình tiết ra khí thế.
Ngụy Hàm Chương bật cười, không gặng hỏi nữa
Thật ra mỗi lần rút máu anh ta đều hỏi vấn đề này, mà câu trả lời của Tán Tán
cũng vẫn luôn là im lặng.
Nhưng anh ta vẫn làm không biết mệt, muốn được chứng kiến dù chỉ một chút
hoảng loạn thôi cũng được, vậy mà trên mặt đứa nhỏ này lại chẳng bao giờ biết
sợ hãi.
Đáng tiếc, chưa từng có.
"Chú bắt đầu nhé." Vừa nói vừa cắm kim tiêm vào mạch máu.
Tán Tán banh khuôn mặt nhỏ, chỉ run lên một chút theo phản ứng sinh lý lúc
kim tiêm đâm vào da thịt, còn lại chỉ yên lặng.
Tuy Thẩm Loan đã nhìn thấy không biết bao nhiêu lần nhưng vẫn không nhịn
được đau lòng.
Hơi thở cũng loạn theo.
Quyền Hãn Đình cảm nhận được cảm xúc biến hóa của cô, trong lòng càng đau
đớn.
Nhìn Tán Tán không khóc không nháo, nhìn máu bị rút ra từ cơ thể bé, Quyền
Hãn Đình như bị người ta bóp cổ, quay đầu sang chỗ khác, không đành lòng
nhìn tiếp.
Tim đập bình bịch, trên gân xanh trán nổi cộm.
Ba con có tâm linh tương thông, thằng bé ở trong chịu đau, anh ở ngoài cũng
đau theo.
"Sao lại không nhìn nữa?" Thẩm Loan mở miệng, giọng điệu châm chọc.
Quyền Hãn Đình há miệng thở dốc, lại không nói ra được một câu hoàn chỉnh.
"Bây giờ mới chỉ rút máu mà anh đã không chấp nhận nổi, vậy nếu anh phải
chứng kiến cảnh thằng bé bị đầm vào tủy sống thì sẽ thế nào? Tôi nhớ lại, lúc
con một tuổi hai tháng bị viêm phổi sốt cao, bạch cầu giảm mạnh, bác sĩ nói có
thể sẽ bị mắc bệnh bạch cầu cấp tính..."
"Thẩm Loan!" Hồ Chí Bắc không nhịn được quát bảo ngưng lại.