Thẩm Loan đứng trên đài kính hiển vi, bên cạnh là máy tính tốc độ cao, trên
màn hình từng hàng từng hàng số liệu đang chạy, nhanh chóng nhập thành
nhóm rồi đi vào trình xử lý.
Cô tiện tay mở ra một phần tài liệu, đúng lúc là báo cáo kết quả kiểm tra thuốc
mới, nhưng cũng chưa hoàn chỉnh, bởi vì có số liệu vẫn còn chỗ trống.
Kết quả ban đầu cũng không đủ chính xác, chỉ có bốn chữ số thập phân.
Cô không khỏi nhíu mày.
Đang chuẩn bị đi tìm Ngụy Hàm Chương thì nghe thấy có tiếng bước chân vang
lên sau lưng.
"Ngụy —"
Mới gọi một tiếng, đột nhiên im bặt.
Ánh mắt Thẩm Loan dừng trên mặt Quyền Hãn Đình, lúc đầu hơi kinh ngạc,
sau đó chuyển lạnh, không có chút hơi ấm.
"Vì sao anh ta lại xuất hiện ở đây?" Ánh mắt chất vấn nhìn trợ lý.
Trợ lý lông tơ dựng ngược, da đầu tê dại: "Tôi biết... là khách của giáo sư
Ngụy..."
"Ngụy Hàm Chương đâu?"
"Ở văn phòng."
Thẩm Loan nâng bước đi.
Giây tiếp theo, bị Quyền Hãn Đình duỗi tay túm chặt.
Với năng lực bây giờ của cô, muốn trốn không khó, nhưng cô lại không, thậm
chí bị người đàn ông đột ngột kéo một cái cũng không nghiêng ngả, vẫn đứng
yên trước mặt anh.
Bốn mắt nhìn nhau, trợ lý ngửi được mùi khói thuốc.
"Loan Loan." Giọng nói của người đàn ông dịu dàng, khác hoàn toàn với hình
ảnh mặt mày lạnh lẽo như lúc ở trong văn phòng.
"Sao anh lại đến đây?"
"Là tam ca anh ấy —"
Lời nói được một nửa, tầm mắt di chuyển, rơi xuống người Tán Tán vừa bước
khỏi toilet.
Thẩm Loan nhíu mày, cô sẽ không ngốc mà tự cho rằng Quyền Hãn Đình chỉ
mới biết đến sự tồn tại của Tán Tán, cho nên, bây giờ anh cảm khái, buồn vui
lẫn lộn giả vờ cho ai xem?
"Con trai, lại đây." Thẩm Loan vẫy tay với cậu bé.
Thằng bé ngoan ngoãn đi cạnh cô, bàn tay túm chặt ống quần người phụ nữ.
Ánh mắt trầm tĩnh nhìn Quyền Hãn Đình.
Trái tim người đàn ông dưới ánh nhìn chăm chú đó liền mềm nhũn: "Tán Tán..."
Anh nhẹ giọng gọi.
Vẻ mặt cậu bé không đổi, không đáp lại bất cứ câu gì.
Giây phút đó, Quyền Hãn Đình cảm thấy khuôn mặt nhỏ cực kỳ giống mình này
lại có biểu cảm hệt như Thẩm Loan—
Đều lạnh nhạt, hờ hững như thế.
Trong phút chốc, tim như đao cắt.
Trợ lý sững sờ đứng một bên nhìn tiểu Tán Tán, lại nhìn Quyền Hãn Đình, sau
đó như đã phát hiện được bí mật động trời, đứng ngây một chỗ, không thể nhúc
nhích.
"Cậu có thể đi rồi." Quyền Hãn Đình lạnh lùng mở miệng.
Trợ lý sau một lúc lâu mới có biết là đang nói anh ta, hai giây lúc sau chạy trối
chết.
Biết càng nhiều, chết càng nhanh, anh ta vẫn nên đi xa một chút...
Quyền Hãn Đình ngồi xổm xuống, hai tay đặt lên vai Tán Tán.
Thẩm Loan nhíu mày, đang muốn mở miệng quát bảo ngưng lại, lại quái lạ thấy
con trai hình như cũng không bài xích anh đụng vào, trong lòng bỗng dưng
cứng đờ.
Chẳng lẽ đây là cái gọi là huyết thống?
Tán Tán bài xích mọi người, nhưng không bài xích cô, bởi vì cô là mẹ của cậu
bé, nuôi cậu bé từ nhỏ đến giờ.
Bây giờ, thằng bé cũng không phản ứng tiêu cực nào với Quyền Hãn Đình,
nhưng người đàn ông này trước nay chưa từng quan tâm hay bầu bạn, gần như
chỉ cần một chút huyết thống, nhưng Tán Tán vẫn là nguyện ý thân cận với anh.
Hơn nữa, lại là loại thân cận theo "sinh lý" và "bản năng" này.
Ngoài huyết thống thì hình như không còn cách giải thích nào khác.
"Lại gặp nhau rồi" Quyền Hãn Đình nói, mặt mày tươi cười: "Còn nhớ ba
không?"
Tán Tán gật đầu.
"Ba là ai con biết không?"
Tán Tán không phản ứng.
"Trước đó không phải đã nói với con rồi sao?"
Tán Tán gật đầu, lại lắc đầu.
Gật đầu ý là: Chú thật sự đã nói.
Lắc đầu: Nhưng cháu chưa tin.
Quyền Hãn Đình cười, đứa nhỏ này lớn lên giống anh, nhưng tính cách lại ý đúc
Thẩm Loan.
"Hôm nay mẹ cũng ở đây, để mẹ nói cho con ba là ai."
Một lớn một nhỏ đồng thời hướng ánh mắt về phía Thẩm Loan.
Người đàn ông mặt mày lạnh lùng, sau một lúc lâu, cô hỏi Tán Tán: "Con muốn
biết không?"
Tán Tán không nhúc nhích.
Thẩm Loan không vội, cho cậu bé đủ thời gian tự hỏi.
Quyền Hãn Đình chờ mong...
Thật lâu sau, cậu bé gật đầu.
Thẩm Loan cũng không ngạc nhiên: "Theo góc độ huyết thống, người này là ba
ruột của con."
Những lời này khẳng định thân phận của Quyền Hãn Đình.
"Nhưng—" Lại nghe thấy cô nói: "Chúng ta sẽ không ở cùng với ba con, trước
đây không, bây giờ không, về sau càng không."
Trực tiếp phủ nhận địa vị của Quyền Hãn Đình.
Đối với hai mẹ con, anh chẳng qua chỉ có quan hệ huyết thống, thân hơn một
chút so với người qua đường mà thôi.
Cuối cùng Thẩm Loan hỏi con trai: "Giải thích như vậy, có thể hiểu không?"
Cô không nhìn người đàn ông, tất nhiên cũng không biết bây giờ vẻ mặt thế
nào.
Tán Tán từ từ gật đầu, cậu nghe hiểu.
Quyền Hãn Đình là ba ruột của cậu, nhưng không thể mở miệng gọi, bởi vì —
Mẹ không nhận ba!
"Chúng ta đi thôi." Thẩm Loan nắm tay con trai, nâng bước rời đi.
Quyền Hãn Đình vẫn giữ nguyên tư thế ngồi xổm không nhúc nhích, nhìn từ
đằng sau giống như một bức tượng cứng ngắc.
Hồ Chí Bắc đứng trong góc, chính mắt thấy tất cả, mở miệng gọi Thẩm Loan:
"Em dâu dừng bước."
Thẩm Loan dừng lại: "Tam gia có việc gì sao?"
"Chúng ta nói chuyện đi."
"Xin lỗi, tôi muốn đưa Tán Tán đi làm kiểm tra."
"Không sao, anh có thể chờ."
Thẩm Loan lạnh lùng giương mắt, phun ra một câu: "Tùy anh."
Nói xong, gọi trợ lý đang trốn: "Đưa chúng tôi đi."
"Vâng, giáo sư Ngụy đang trong phòng thử máu."
"Ừ."
Hồ Chí Bắc sờ sờ mũi, tâm nói ba năm không thấy, khí thế này của Thẩm Loan
đã mạnh hơn trước, bị cô liếc mắt một cái, thế mà không kiềm chế được da đầu
tê dại.
Khó trách lão lục không trị được cô...
Nhắc đến chuyện này, tam gia sờ sờ mũi, nâng bước đuổi theo