Quyền Hãn Đình cười lạnh một tiếng: "Nửa ống, không nhiều lắm, tôi cho bọn
họ thời gian hai tháng, nếu vẫn là loại đáp án ba phải như vậy, trực tiếp đến hình
ngục nhận trừng phạt!"
Vừa nghe thấy hai chữ "hình ngục", Sở Ngộ Giang cùng Lăng Vân nhịn không
được da đầu tê dại.
Chỉ có những người từ Chiếm Ngao ra mới hiểu nơi này tượng trưng cho điều
gì -
Địa ngục trần gian!
Những người đã được huấn luyện còn cửu tử nhất sinh, huống chi là những
phần tử trí thức làm nghiên cứu đó?
Quyền Hãn Đình ra lệnh chết cho họ!
Nó tương đương với sức nặng của câu "làm không tốt thì mang đầu đến gặp".
Lăng Vân: "Được, tôi sẽ báo với người trên đảo."
"Đi ra ngoài đi."
"Vâng."
Hai người lui ra khỏi phòng làm việc.
Suốt một ngày, Quyền Hãn Đình nhốt bản thân trong phòng làm việc đến tận
khuya.
Lục Thâm không chờ được anh, đơn giản liền ở lại trong biệt thự, dù sao cũng
không thiếu một gian phòng khách cho anh ta.
"Tam ca, nếu không thì... anh đi khuyên nhủ?"
Hồ Chí Bắc quay đầu lại, như thể đang nhìn một tên thiểu năng trí tuệ: "Cậu có
năng lực như vậy, thì đừng nói mà không làm, cậu đi thử xem?"
"Đừng... Tôi không nhẫn nại bằng anh được, hơn nữa ngày thường Lục ca luôn
nghe lời anh, nhất định anh đi khuyên nhủ hiệu quả hơn tôi."
"Cậu chớ có xem trọng tôi quá, tôi nuốt không trôi." Quyền Hãn Đình rõ ràng
đang thương xót con trai, càng thương xót thì càng tự trách mình, kẻ ngu mới đi
lên khuyên nhủ lúc này.
"Người ở trong cuộc, người bên ngoài có nói gì cũng vô dụng," Hồ Chí Bắc khẽ
thở dài, "Đừng thúc ép quá, cho Lão Lục một chút thời gian, cậu ấy khó khăn
hơn chúng ta tưởng..."
Lục Thâm cũng trầm mặc theo.
"Còn một chuyện nữa, tôi phải nhắc cậu."
Tiểu Thất gia: "Chuyện gì?"
"Đừng nhắc đến Thẩm Loan, nhất là trước mặt lão Lục. Tôi không chắc một
thân cơ bắp khó khăn lắm mới luyện ra được của cậu có thể chịu được bị quăng
ngã hay không."
Lục Thâm cười khan, sờ sờ mũi: "Tôi có bao giờ nói bậy về cô ta đâu..."
"Há miệng ngậm miệng đều là "người phụ nữ kia", người phụ nữ nào? Cô ấy là
người phụ nữ của Lục ca cậu, nói đến bối phận cậu còn phải gọi người ta là chị
dâu!"
"Tôi chỉ là thấy bất bình thay Lục ca..."
"Vấn đề của hai người bọn họ khi nào thì đến phiên cậu xem vào? Đừng trách
tôi không có cảnh cáo cậu, lại không lựa lời mà nói như vậy chỉ sợ lão Lục sẽ--"
Hồ Chí Bắc lấy tay làm dao, làm động tác quẹt cổ.
Lục Thâm thẹn quá hóa giận.
"Được! Tôi mẹ nó mặc kệ, thích làm gì thì làm đi!"
Nhưng ngày hôm sau đến đây, anh ta vẫn không nhịn được hỏi: "Hôm nay Lục
ca có ra khỏi nhà không? Anh ấy có đi tìm Thẩm Loan không?"
Hồ Chí Bắc: "Không có."
"Lục ca uy vũ của tôi! Đừng cúi đầu! Tiếp tục như vậy!"
"... Tên thiểu năng trí tuệ!"
Hôm nay đã là ngày thứ ba rồi.
Quyền Hãn Đình đã ba ngày không ra khỏi quận Tượng Sơn.
...
Buổi chiều, Sở Ngộ Giang bị điều đến sân huấn luyện.
Một giờ sau, thở hổn hển như bò, mồ hôi ướt đẫm như vừa đi đánh nhau về, khi
nhìn gần thấy chân anh ta vẫn còn run.
Lục Thâm nuốt nước bọt, "Anh, chuyện gì xảy ra?"
Hai mắt Sở Ngộ Giang đỏ hoe, thở hổn hển đến nỗi không nói lên lời, anh ta chỉ
liên tiếp xua tay.
Cuối cùng, Hồ Chí Bắc phải khiêng anh ta trở lại phòng, "Chờ từ từ rồi nằm
xuống để tránh bị ép tim hoặc là xuất hiện cơn sốc."
Sở Ngộ Giang gật đầu, đây là lẽ thường, anh ta biết.
Có lẽ điều duy nhất anh ta không ngờ là Lục gia lại thao luyện anh ta thế này,
giống như điên rồi.
Tiếp theo đến lượt Lăng Vân.
Vẫn là cái đầu nấm ấy, khuôn mặt trẻ ranh ấy, không thích nói chuyện, im lặng
là vàng.
Trong ba năm, dường như cậu ta không thay đổi chút nào.
Ngay cả nét mặt cũng giống hệt như trước đây.
Với "tình cảnh bi đát" trước mắt của Sở Ngộ Giang, cậu ta cũng không sợ hãi, ít
nhất cũng không nhìn ra được vẻ "sợ hãi" nào từ khuôn mặt bình tĩnh của cậu
ta.
Bình tĩnh mà đi ra sân huấn luyện.
Lục Thâm giơ ngón tay cái sau lưng cậu ta: Mạnh mẽ.
Khóe miệng anh ta lại lộ ra một nụ cười vui sướng khi người gặp họa.
Lăng Vân kiên trì hơn Sở Ngộ Giang, khoảng một tiếng rưỡi.
Lúc trở về, áo quần ướt hết, đầy mặt mồ hôi nhễ nhại, cổ tay cứ run run.
Hồ Chí Bắc vội vàng thả lỏng cơ bắp cho cậu ta: "Lão Lục muốn tìm người trút
giận, cậu nghiêm túc như vậy làm cái gì?" Bàn tay này là do duy trì rất lâu một
tư thế.
Ngoại trừ luyện bia, Hồ Chí Bắc không nghĩ ra là thứ gì khác.
Đánh thì đánh, không trúng thì không trúng, Quyền Hãn Đình cũng sẽ không ăn
thịt cậu ta.
Lăng Vân: "Đây là tôn trọng." Cậu ta làm động tác nhắm chuẩn.
Hồ Chí Bắc bất đắc dĩ: "Một tên điên còn chưa đủ, lại có thêm một tên nữa."
Lăng Vân trầm mặc một hồi: "... Lục gia không phải là điên, chỉ là đè nén quá
lâu thôi."
"Thôi, trở về phòng nghỉ ngơi đi."
Lăng Vân gật đầu, đi được nửa đường đột nhiên nhớ tới cái gì, liền dừng lại.
Quay đầu lại nhìn về phía Lục Thâm, "Tiểu Thất gia..."
Lục Thâm trực giác có chuyện không ổn, muốn chạy trốn.
Lăng Vân tiếp tục nói: "Lục gia gọi ngài đi qua."
"!"
Nói thêm: "Bây giờ."
"Cái đó... đột nhiên phát hiện còn có chuyện chưa xử lý, tôi phải đi xem." Anh
ta nói xong định đi ra ngoài.
Chê cười!
Sở Ngộ Giang cùng Lăng Vân đều đã để Quyền Hãn Đình chơi sắp phế, e rằng
anh ta mà đi lần này thì khỏi nghĩ quay về luôn.
Lăng Vân đứng sau lưng anh ta lạnh căm căm mở miệng, "Cửa chính đã đóng
lại, không có dấu vân tay Lục gia thì không ai có thể mở nó cả. Nếu trong vòng
mười phút không có người đến, Lục gia sẽ tự mình đến đây mời, nhưng cường
độ huấn luyện sẽ tăng gấp bội."
Lục Thâm: Trời muốn diệt ta!
Sau khi nói xong, Lăng Vân trở về phòng nghỉ ngơi.
Hồ Chí Bắc bước tới, vỗ vai anh ta, "Tiểu Thất, Tam ca biết cậu quá khó khăn,
nhưng có thể làm được gì đâu? Không phải cậu là người quan tâm đến lão Lục
nhất sao? Đã đến lúc cậu phải cống hiến hết mình, coi như dùng những hành
động thiết thực an ủi vỗ về trái tim bé bỏng bị tổn thương của lão Lục đi, ah— "
Cuối cùng còn "ah--" như một bác gái, lời nói thấm thía đến ghê tởm.
Thật chán ghét!
"Tam ca... Em không muốn đi... Anh giúp em đi..."
"Ngoan, lão Lục mà tàn nhẫn lên, tôi còn phải sợ. Cậu nên ngoan ngoãn đi đi.
Rốt cuộc, vuốt mượt lông, bớt khổ."
Lục Thâm: Rất muốn khóc.