Bởi vì chân tướng quá mức làm cho người ta sợ hãi, Miêu Miêu trước tiên lựa
chọn chạy trốn mất dạng.
Màn hình tối sầm hiển thị kết thúc cuộc trò chuyện.
Hai mươi giây sau, Thẩm Loan nhận được tin tức của Miêu Miêu gửi ——
Chủ tịch Thẩm, tôi đột nhiên nhớ tới mình còn có chút việc cần phải xử lý. Nếu
tiếp theo không có việc gì nữa thì tôi nghĩ cuối tuần tôi sẽ về nước.
Thẩm Loan: Được.
"Cô ấy kết thúc trò chuyện rồi?" Thấy Thẩm Loan gõ chữ, Lý Phục suy đoán.
"Ừ."
Trên màn hình, khóe miệng người đàn ông nhanh chóng cong lên, suýt nữa làm
Thẩm Loan nghi ngờ có phải hay không máy tính của mình xuất hiện lỗ hổng.
Sự thật chứng minh, đường truyền ổn định, máy tính không có vấn đề gì cả.
Thẩm Loan: "Nói cho tôi khái quát tình hình của Châu Âu."
Lý Phục trở lại vẻ nghiêm túc: "Nửa tháng trước Liên minh Châu Âu đã ban
hành quy định mới về thuế xuất nhập khẩu, cũng như luật chống độc quyền
mới..."
Nghe xong báo cáo, Thẩm Loan đưa ra đề nghị của chính mình.
Lý Phục gật đầu: "...Tôi đã hiểu sơ ý của cô, nhưng còn cần thời gian xem xét
tính khả thi."
"Khi nào anh trở về?"
"Khi nào xong việc."
"Thời gian cụ thể?"
Lý Phục nghĩ nghĩ, lựa chọn câu trả lời bảo thủ an toàn nhất: "Không chắc chắn
được."
Thẩm Loan: "..."
Cô đã hiểu cho tâm trạng của Miêu Miêu rồi.
"Muộn nhất là thứ bảy tuần sau, xử lý tốt chuyện bên Châu Âu, sáng thứ bảy tôi
muốn thấy mặt anh trong nước."
Người đàn ông dừng lại: "Không đùa chứ?"
Thẩm Loan: "Đây là mệnh lệnh."
Lý Phục đột nhiên nghiêm túc: "Có chuyện gì yêu cầu tôi làm sao?"
"Trở về rồi nói."
"... Được."
Chớp mắt đã qua một tuần, buổi tối, trong căn phòng lớn nhất của Mật Đường.
Miêu Miêu cùng Lý Phục một trước một sau tiến vào, hai người như có hẹn
trước với nhau, khoảng cách không quá 30 giây.
"Ngồi đi." Thẩm Loan chỉ vào sô pha.
Hôm nay, Miêu Miêu mặc áo ngắn cộng với quần ngắn nóng bỏng, một đôi bốt
đen dài quá đầu gối, đôi chân dài miên man, tỉ lệ cơ thể hoàn mỹ.
So sánh thì Lý Phục không ăn mặc hoang dã như vậy, áo sơ mi POLO với quần
tây, may mắn anh ta không mặc tây trang đến đây.
Cốc cốc cốc——
Có người gõ cửa: "Là tôi."
Kia là giọng của Lệ Hiểu Đàm.
Thẩm Loan: "Vào đi."
Vệ sĩ đứng ngoài cửa thấy vậy mở cửa cho cô ta. Lệ Hiểu Đàm bưng mâm đựng
trái cây bước vào phòng, đặt lên bàn trà.
Sau đó lại chỉ huy người hầu mang một thùng bia tiến vào.
Làm xong cô ta biết điều mà lui ra.
Trong phòng lại chỉ còn lại ba người Miêu Miêu, Lý Phục, Thẩm Loan.
Lý Phục rút ra một chai bia từ trong thùng, mở ra, rót vào ba ly rồi chia đều cho
hai người phụ nữ.
"Kính chủ tịch Thẩm, chúng tôi đã trở lại."
Vẻ mặt Miêu Miêu khẽ giật giật, hiếm khi không mở miệng phản bác anh ta:
"Đúng vậy, kính chủ tịch Thẩm."
Thẩm Loan nâng chén, loảng xoảng ——
Ba cái cái ly chạm vào nhau.
"Cảm ơn." Nói rồi cô ngửa đầu uống cạn.
Ánh mắt đen của Thẩm Loan sáng ngời: "Hoan nghênh hai người chiến đấu
vinh quang trở về."
Hai người nghe được nửa câu đầu trong lòng ấm áp, nửa câu sau nhiệt huyết
mênh mông dâng trào, quay đầu liếc nhìn nhau.
Lý Phục mở miệng trước tiên: "Chủ tịch Thẩm, cô gọi chúng tôi trở về, có phải
có kế hoạch gì mới không?"
"Ngồi xuống rồi nói."
Quả nhiên là có!
"Miếng đất trống bên cạnh trung tâm thành phố Tử Kim Cung kia, tôi định dùng
để xây dựng cao ốc Thương Lan, ý tứ hai người như thế nào?"
Lý Phục: "Cao ốc Thương Lan?"
Mắt Miêu Miêu cũngtỏ ra nghi ngờ.
"Đúng vậy, cao ốc Thương Lan, trụ sở của tập đoàn Thương Lan."
Hai người im lặng trong chớp mắt, giây lát sau ——
Miêu Miêu kinh hô: "Tập, tập đoàn? Ngài nghĩ ra tên rồi?!"
Lý Phục hai mắt tỏa sáng, sáng quắc nhìn chằm chằm Thẩm Loan muốn tìm ra
đáp án từ trong mắt cô.
"Ừ" Thẩm Loan gật đầu: "Nghĩ kỹ rồi."
Lý Phục: "Tập đoàn Thương Lan... Có ý nghĩa gì?"
Thẩm Loan: "Chúng ta có hàng nội địa, Hàng Á, Phi Dương, Onion, Mật
Đường, chúng ta phát triển rất nhiều lĩnh vực, từ trò chơi đến quảng cáo, từ giải
trí đến giao thông vận chuyển, lĩnh vực phát triển ở tương lai sẽ càng ngày càng
rộng, cho nên tập đoàn cần một cái tên để có thể chứa đựng vô số lĩnh vực."
Biển rộng lớn, tế Thương Lan.
"Tên hay! Có điều..." Lý Phục nhíu mày, rót đầy ly rượu trước mặt.
"Có điều gì chứ?" Miêu Miêu nhìn anh ta ấp a ấp úng, nhịn không được nóng
nảy nói: "Anh có gì thì mau nói đi chứ!"
Lý Phục giương mắt, ngay lập tức nhìn về phía Thẩm Loan: "Nếu tôi nhớ không
lầm thì miếng đất kia hẳn là thuộc về danh nghĩa của nhà họ Thẩm ở Kinh
Bình."
Rõ ràng còn có rất nhiều lựa chọn khác, vì sao Thẩm Loan lại cố tình nhìn trúng
mảnh đất này chứ.
"Tôi đã tìm thầy phong thủy xem qua, nơi đó sau này sẽ phát triển thịnh
vượng." Thẩm Loan đẩy ly tới trước mặt Lý Phục, khẽ gõ gõ mặt bàn.
Lý Phục đã hiểu, tự mình rót đầy rượu cho cô: "Tôi không tin phong thủy."
Tin phong thủy, ở một mức độ nào đó đồng nghĩa với việc tin vào số mệnh định
trước.
Nhưng nếu Thẩm Loan là một người tin vào số mệnh định trước, chắc chắn cô
cũng sẽ không đi đến được như ngày hôm nay.
Chắc chắn cô còn có nguyên nhân khác!
Quả nhiên ——
"Phong thuỷ là một nguyên nhân, ngẫu nhiên tin một chút cũng không sao; còn
nguyên nhân khác là..." Cô nâng rượu lên uống một ngụm rồi mới cười như
không cười nói: "Năm đó nhà họ Thẩm thu mua được miếng đất này, nhưng bởi
vì quá gần Tử Kim Cung nên bị hạn chế về chính sách, kế hoạch xây dựng tòa
nhà cao tầng đã bị hủy bỏ. Sau đó, vì lý do khác nên đã bị trì hoãn cho đến bây
giờ."
"Thời gian cứ trôi đi nhưng vẫn không thể làm gì, quyền sử dụng đất lại phải trả
về cho cấp trên, cần phải bán đấu giá chọn chủ một lần nữa."
Lý Phục như suy nghĩ gì đó: "Nhà họ Thẩm phát triển được đến bước này,
không thể không có hành động gì."
Thẩm Loan gật đầu: "Doanh nhân vì lợi nhuận. Khi quyền lợi bị đe dọa, họ phải
tìm cách thu hồi vốn. Vì vậy, nhà hộ Thẩm quyết định đổi chủ, chuyển nhượng
quyền phát triển, bán nó cho người bên chi thứ."
Nhưng đó chỉ là một miếng đất, lại gần Tử Kim Cung như vậy, vị trí lại độc
nhất vô nhị, không thể nào có thể bị bán với giá thấp như vậy được.