Danh Môn Thê Ước Tổng Giám Đốc Lão Công Rất Cao Lãnh

Chương 92: Bị bệnh ở đâu?




Editor: Táo đỏ phố núi

Còn chưa kịp mở miệng, ở sau lưng truyền tới tiếng bước chân nhẹ nhàng, tiếp sau đó lơ đãng vang lên một giọng nói, một giọng nam mơ hồ còn kèm theo một nụ cười, nhẹ nhàng rơi vào bên tai cô, "Này, đã lâu không gặp."

Giọng nói này vừa quen thuộc vừa xa lạ, nhưng không thể nghi ngờ là nó rất dễ nghe, trong lòng Cố Uyển Uyển nhói lên một cái, theo bản năng khẽ quay đầu lại nhìn. Dieen ndk dan/le eequh ydo nnn

Chỉ liếc mắt nhìn một cái, liền ngây ngẩn cả người.

Bên cạnh là người đàn ông cao lớn rắn chắc, mặc chiếc áo sơ mi màu trắng, bộ đồ vest màu đen, còn đeo một chiếc cà vạt màu xanh đậm, đi giày tây nhìn rất khôi ngô tuấn tú, hai tay anh bỏ trong túi quần, lại rảnh rỗi như vậy, thong thả và nhàn hạ đứng bên cạnh cô, từ trên cao nhìn xuống cô, đôi môi mỏng khẽ cong, mà bên trong đôi mắt xếch chứa đựng một nụ cười bướng bỉnh và lười biếng.

Đây không phải là... Người đàn ông tối qua hay sao?

Trong lòng Cố Uyển Uyển chấn động, nếu như cô nhớ không lầm, ngày hôm qua, cô rõ ràng đã biểu hiện ra khí phách ngang ngược của mình đối với tên công tử nhà giàu vô cùng điên khùng này rồi mà, ồ, cô còn rất sắc bén mà mắng anh một câu, "Đồ ngựa đực." Dieen ndk dan/le eequh ydo nnn

Bị sét đánh trúng sẽ có cảm giác gì, Cố Uyển Uyển cảm thấy, chính là cảm giác ngay lúc này.

Vì vậy, sau khi sững sờ vài giây, cô không nói hai lời, liền cất bước bỏ chạy.

Nhưng mà, có vài người, không phải là cô muốn trốn là có thể trốn được.

Vang lên ở sau lưng là giọng nói cao vút của người phụ nữ bán hàng, "Chao ôi, cô gái, cô không mua thuốc nữa à?" Cánh tay của Cố Uyển Uyển, bị một lực không nhỏ chụp được, hơn nữa còn lôi trở lại.

Cố Uyển Uyển kinh hô một tiếng "A!" Cả người liên rơi vào trong một cái ôm ấm áp và rắn chắc. Die^n dan & le^ê quy/y do^nn

Bởi vì do cô đang chạy, nên cô đưa lưng về phía người đàn ông, vì vậy lúc đó lưng của cô liền dán sát vào bộ ngực của người đàn ông, mà người đàn ông thì một tay nắm lấy cổ tay cô, một tay nắm ở bên hông của cô, đem cô giam cầm sít sao trong phạm vi của anh ta, khoảng cách gần như vậy, gần đến mức cô có thể nghe được nhịp tim đang đập của anh, "Bịch bịch, bịch bịch…." Từng tiếng từng tiếng lọt vào màng nhĩ của cô.

Thân hình người đàn ông cao gầy và hơi lạnh, bây giờ anh ta khẽ cúi đầu, cái cằm vừa vặn rơi vào vành tai của Cố Uyển Uyển, cả hơi thở của anh ta cũng đều phả tới, tư thế như vậy, quá mức ái muội, mà hơi thở nóng rực của anh ra, cũng khiến cho trong lòng cô rối loạn, sắc mặt của cô liền hiện lên một tầng màu hồng.

Mà người đàn ông, cũng không định buông cô ra, cứ duy trì tư thế như vậy khẽ mở miệng, "Em bị bệnh?" Mà ngón tay cái của anh ta như có như không vuốt ve cổ tay của cô, một lần lại một lần, sao lại có cảm giác giống như ở đây …. Trêu chọc khiêu gợi cô. Die^n dan & le^ê quy/y do^nn

Rõ ràng là một câu quan tâm hết sức bình thường, nhưng lọt vào tai của Cố Uyển Uyển, lại không giống như vậy mà còn ẩn ý thêm một ý tứ khác.

Người đàn ông nói thì thầm, lại thêm những lời nói này, đều khiến cho lòng của Cố Uyển Uyển khẽ nhộn nhạo, mặt trong nháy mắt trở nên đỏ ửng, ngay cả ở cổ cũng ửng lên một lớp màu đỏ. Dien_dan l3_quy1don^

Bốn phương tám hướng đều có những ánh mắt bắn tới, tuấn nam mỹ nữ, lại là hình ảnh như vậy, hấp dẫn tất cả những con mắt.

Cố Uyển Uyển hậu tri hậu giác phát hiện ra xung quanh có điều khác thường, trong lòng chấn động, bỗng nhiên mới phục hồi lại tinh thần.

Đưa tay lên muốn đẩy người đàn ông ra, sức lực của Cố Thành lớn hơn của Cố Uyển Uyển rất nhiều, nên tất nhiên là sẽ không nhúc nhích, nhưng mà vẻ mặt lẳng lặng nhìn chằm chằm Cố Uyển Uyển, sắc mặt trầm tĩnh như nước, "Nói cho tôi biết, em bị bệnh ở đâu?"