Editor: Trà sữa trà xanh
Khu tĩnh an.
Một ngôi biệt thự yên lặng tọa lạc trong ánh mặt trời, tường trắng ngói đỏ, mang hơi thở thời gian độc lập cùng thanh quý, dung hợp với khí trời lạnh lẽo mà nhẹ nhàng khoan khoái, lướt nhẹ qua ở trên mặt cỗ băng ý ướt lạnh.
Tần Ngu xuống taxi, một đường chạy chậm đứng trước biệt thự, nhấn chuông cửa.
Cô chỉ mặc một chiếc đầm đỏ, áo khoác ngoài để lại ghế lô tối hôm qua, thời gian chờ ở cửa, chỉ là một cái chớp mắt, lại khó chịu dị thường.
Khi Hứa Giang Nam mặc một áo len cao cổ màu trắng mở cửa, Tần Ngu co rúm lại thân thể vùi mặt ở trong lòng bàn tay không ngừng hà hơi, hơi nước màu trắng bao phủ khuôn mặt của cô trở nên mờ mịt ướt át.
Tần Ngu đột nhiên xuất hiện ở trước mặt anh, khiến anh giật mình tại chỗ.
Tần Ngu ngước mắt, mừng rỡ nghênh tiếp tầm mắt của người nam, lại phát giác, Hứa Giang Nam luôn luôn ôn nhuận như ngọc, sắc mặt lại lộ ra vài phần nghiêm túc, khóe môi không gợi lên, gương mặt tuấn tú căng thẳng, không biến sắc nhìn cô, đưa mắt nhìn thật lâu, hai tròng mắt u ám đen nhánh khắc sâu, ở trong đó, có lo lắng, có sợ hãi, có vui sướng, cũng không hề vui mừng, phức tạp không nói ra được.
Tần Ngu cho tới bây giờ chưa thấy qua Hứa Giang Nam như vậy, sắc mặt tiều tụy, tóc ngắn màu đen có chút mất trật tự, trong mắt mang theo tơ máu đỏ rõ ràng, giữa lông mày tràn đầy mỏi mệt, thậm chí, trên áo len màu trắng còn dính một chút màu đỏ giống như là vết rượu gì đó, cả người thoạt nhìn chật vật như vậy, ngay cả hô hấp bên trong, đều mơ hồ lộ ra một cỗ hơi thở phong trần mệt mỏi.
Trong lòng tràn đầy sự áy náy, rủ xuống con mắt, ngón tay nhẹ nhàng thắt, nghĩ nên giải thích thế nào.
Đột nhiên, một giây sau, vội vàng không kịp chuẩn bị, trên đỉnh đầu người nam nghiêng người một cái, cánh tay khẽ nhấc ra, cô liền bị vây hãm d[d[l]q]d trong lòng ngực rắn chắc của anh.
Sít sao, không lưu một khe hở, áp vào lồng ngực của anh, gần đến mức Tần Ngu có thể nghe được trong lồng ngực của anh có một trái tim hữu lực đang nhảy lên.
Thân mật như vậy, tuy có, lại rất ít, Tần Ngu có chút khó chịu, tay chân cũng không biết nên để chỗ nào, chỉ đành phải ngơ ngác tùy ý cho người nam ôm.
Một hồi lâu, bên tai truyền đến giọng nói rất nhỏ của Hứa Giang Nam, "Tiểu Ngu Nhi, em có biết hay không, anh đi tìm em khắp nơi sắp điên lên rồi, rất tốt..." Trong giọng nói kia, có sự mừng rỡ giống như sống sót sau tai nạn.
Tần Ngu lại không biết áy náy đứng lên, không phải bởi vì ở lại trong nhà Tống Mạc, mà là vì không nói tiếng nào * không về.
Rất lâu, ước chừng là phát giác được lãnh ý trên làn da cô, Hứa Giang Nam buông cô ra, cánh tay thuận thế trượt đến hông của cô, ôm lấy cô vào nhà.
Một tiếng ken két, không khí ướt lạnh ngoài cửa đơn giản bị ngăn cách, chạm vào mặt, là hơi thở ấm áp dễ chịu.
Tần Ngu còn chưa thay xong dép, ngay phía trước, liền có một cái tiểu đạn pháo thẳng tắp vọt tới người cô, ôm lấy bắp đùi của cô, oa một tiếng khóc lên, "Mẹ mẹ, con còn tưởng rằng mẹ bị người xấu trói đi ..."
"..." Tần Ngu sờ sờ Tần Lãng đầu, đứa nhỏ này còn là quá ngây thơ, ai dám bắt cóc cô nha.
Rủ con mắt xuống, nhẹ giọng trấn an, "Mẹ d[dl]qd không có chuyện gì, con xem, không phải đã trở về rồi sao."
Tần Lãng nước mắt lưng tròng ngửa đầu, quan sát Tần Ngu từ trên xuống dưới, "Mẹ mẹ không có gặp được * đi, không có bị rút máu đi, không có bị cắt thận đi."
"..." Này là cái gì nha, Tần Ngu giúp Tần Lãng lau nước mắt, "Yên tâm, mẹ tốt lắm nha, đừng khóc sướt mướt, như đàn bà."
--- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------
Editor: Trà sữa trà xanh
Khu tĩnh an.
Một ngôi biệt thự yên lặng tọa lạc trong ánh mặt trời, tường trắng ngói đỏ, mang hơi thở thời gian độc lập cùng thanh quý, dung hợp với khí trời lạnh lẽo mà nhẹ nhàng khoan khoái, lướt nhẹ qua ở trên mặt cỗ băng ý ướt lạnh.
Tần Ngu xuống taxi, một đường chạy chậm đứng trước biệt thự, nhấn chuông cửa.
Cô chỉ mặc một chiếc đầm đỏ, áo khoác ngoài để lại ghế lô tối hôm qua, thời gian chờ ở cửa, chỉ là một cái chớp mắt, lại khó chịu dị thường.
Khi Hứa Giang Nam mặc một áo len cao cổ màu trắng mở cửa, Tần Ngu co rúm lại thân thể vùi mặt ở trong lòng bàn tay không ngừng hà hơi, hơi nước màu trắng bao phủ khuôn mặt của cô trở nên mờ mịt ướt át.
Tần Ngu đột nhiên xuất hiện ở trước mặt anh, khiến anh giật mình tại chỗ.
Tần Ngu ngước mắt, mừng rỡ nghênh tiếp tầm mắt của người nam, lại phát giác, Hứa Giang Nam luôn luôn ôn nhuận như ngọc, sắc mặt lại lộ ra vài phần nghiêm túc, khóe môi không gợi lên, gương mặt tuấn tú căng thẳng, không biến sắc nhìn cô, đưa mắt nhìn thật lâu, hai tròng mắt u ám đen nhánh khắc sâu, ở trong đó, có lo lắng, có sợ hãi, có vui sướng, cũng không hề vui mừng, phức tạp không nói ra được.
Tần Ngu cho tới bây giờ chưa thấy qua Hứa Giang Nam như vậy, sắc mặt tiều tụy, tóc ngắn màu đen có chút mất trật tự, trong mắt mang theo tơ máu đỏ rõ ràng, giữa lông mày tràn đầy mỏi mệt, thậm chí, trên áo len màu trắng còn dính một chút màu đỏ giống như là vết rượu gì đó, cả người thoạt nhìn chật vật như vậy, ngay cả hô hấp bên trong, đều mơ hồ lộ ra một cỗ hơi thở phong trần mệt mỏi.
Trong lòng tràn đầy sự áy náy, rủ xuống con mắt, ngón tay nhẹ nhàng thắt, nghĩ nên giải thích thế nào.
Đột nhiên, một giây sau, vội vàng không kịp chuẩn bị, trên đỉnh đầu người nam nghiêng người một cái, cánh tay khẽ nhấc ra, cô liền bị vây hãm d[d[l]q]d trong lòng ngực rắn chắc của anh.
Sít sao, không lưu một khe hở, áp vào lồng ngực của anh, gần đến mức Tần Ngu có thể nghe được trong lồng ngực của anh có một trái tim hữu lực đang nhảy lên.
Thân mật như vậy, tuy có, lại rất ít, Tần Ngu có chút khó chịu, tay chân cũng không biết nên để chỗ nào, chỉ đành phải ngơ ngác tùy ý cho người nam ôm.
Một hồi lâu, bên tai truyền đến giọng nói rất nhỏ của Hứa Giang Nam, "Tiểu Ngu Nhi, em có biết hay không, anh đi tìm em khắp nơi sắp điên lên rồi, rất tốt..." Trong giọng nói kia, có sự mừng rỡ giống như sống sót sau tai nạn.
Tần Ngu lại không biết áy náy đứng lên, không phải bởi vì ở lại trong nhà Tống Mạc, mà là vì không nói tiếng nào * không về.
Rất lâu, ước chừng là phát giác được lãnh ý trên làn da cô, Hứa Giang Nam buông cô ra, cánh tay thuận thế trượt đến hông của cô, ôm lấy cô vào nhà.
Một tiếng ken két, không khí ướt lạnh ngoài cửa đơn giản bị ngăn cách, chạm vào mặt, là hơi thở ấm áp dễ chịu.
Tần Ngu còn chưa thay xong dép, ngay phía trước, liền có một cái tiểu đạn pháo thẳng tắp vọt tới người cô, ôm lấy bắp đùi của cô, oa một tiếng khóc lên, "Mẹ mẹ, con còn tưởng rằng mẹ bị người xấu trói đi ..."
"..." Tần Ngu sờ sờ Tần Lãng đầu, đứa nhỏ này còn là quá ngây thơ, ai dám bắt cóc cô nha.
Rủ con mắt xuống, nhẹ giọng trấn an, "Mẹ d[dl]qd không có chuyện gì, con xem, không phải đã trở về rồi sao."
Tần Lãng nước mắt lưng tròng ngửa đầu, quan sát Tần Ngu từ trên xuống dưới, "Mẹ mẹ không có gặp được * đi, không có bị rút máu đi, không có bị cắt thận đi."
"..." Này là cái gì nha, Tần Ngu giúp Tần Lãng lau nước mắt, "Yên tâm, mẹ tốt lắm nha, đừng khóc sướt mướt, như đàn bà."