Editor: Trà sữa trà xanh
"Xin lỗi, tôi cũng không muốn cùng cô ngủ cùng một chỗ, nếu như tôi nhớ không lầm, tối ngày hôm qua, tôi để cho cô ngủ trên ghế sô pha thì phải." Một điếu thuốc còn hơn nửa đoạn, kẹp ở giữa ngón tay thon dài của anh, dừng ở bên cạnh miệng, mà tầm mắt của anh, lẳng lặng rơi vào trên mặt Tần Ngu, mang theo vài tia suy tính.
"Ý của anh là nửa đêm tôi vụng trộm đả thương anh *? À..." Tần Ngu bễ nghễ nhìn qua người đàn ông, giữa lông mày rõ ràng là giễu cợt.
Tống Mạc mím môi, cúi đầu phun ra một âm tiết đơn giản, "Ừ." Tựa hồ là từ trong lỗ mũi hừ ra.
"Ha ha ha ha, tôi nói cho Tống Mạc anh biết, Tần Ngu tôi tuyệt đối tuyệt đối không thể nào bò lên trên giường anh * , trừ phi, đầu của d[d]l[q]d tôi bị sét đánh." Tần Ngu cương giọng cười khan vài tiếng, thập phần khẳng định nói, sau cùng, khóe môi dương dương đắc ý nhìn về phía người đàn ông.
Một điếu thuốc cháy hết, Tống Mạc không trả lời, ánh mắt sâu xa ở trên mặt Tần Ngu xoay quanh mấy giây, nhấn tắt tàn thuốc vào trong gạt tàn thuốc.
Đột nhiên, trên ống tay áo truyền đến một lực đạo không nhỏ.
Tống Mạc ngoái đầu nhìn lại, "Còn có chuyện gì sao?"
Tần Ngu một tay chống nạnh, nhướng mày, con mắt phi thường đen bóng, "Tôi còn có chuyện hỏi anh."
Tống Mạc hé mắt, oh, thật là người phụ nữ lắm chuyện.
Nhưng vẫn là quay người lại, ngồi ở bên cạnh, thần sắc lạnh nhạt nhìn chằm chằm Tần Ngu, mở miệng, "Còn có lời gì thỉnh cô nói, tôi bề bộn nhiều việc, không có thời gian nghe cô ở nơi này nhàm chán nói nhảm."
Nhàm chán nói nhảm, trong mắt anh, lời của cô chính là nhàm chán nói nhảm?
Tần Ngu hung hăng trợn mắt nhìn anh một cái, đặt mông ngồi xuống, làm công tác chuẩn bị mấy giây, "Tôi muốn hỏi là đến d[dlqd cùng tối ngày hôm qua tôi và anh có chuyện gì phát sinh hay không, chính xác mà nói, là anh có hành vi làm loạn gì với tôi hay không, hoặc là, anh có mục đích gì với tôi hay không, vì cái gì tối ngày hôm qua anh lại xuất hiện ở phố Danh Hoa, có phải anh theo dõi tôi phải không, anh sẽ nói là anh ngẫu nhiên gặp được tôi phải không, anh nghĩ rằng tôi sẽ tin chuyện ma quỷ của anh sao? À, còn có, vì cái gì anh bắt tôi từ khách sạn về đây, chẳng lẽ anh yêu tôi, không có vấn đề gì, nếu như anh thực sự yêu tôi, trực tiếp nói với tôi là được rồi, tôi sẽ cự tuyệt anh một cách nhẹ nhàng thôi ..."
Một hơi nói hết những gì muốn biết, dứt lời, dịu dàng khẽ mỉm cười với Tống Mạc, ý bảo anh trả lời.
"Đầu tiên, thật xin lỗi, tôi không có như cô mong muốn tôi có hành vi làm loạn gì với cô, tiếp theo, tối ngày hôm qua là cô đi nhầm gian phòng tiến vào ghế lô của tôi rồi cắm đầu ngã quỵ ở trên người của tôi, cuối cùng, thỉnh cô thu hồi lại lời nói buồn cười tự cho là đúng của mình, tôi coi như là mắt bị mù, cũng sẽ không thể nào yêu, thương, cô." Người đàn ông thong thả ung dung đáp lại.
Trong lòng Tần Ngu kinh ngạc, cho nên nói, là cô đi nhầm phòng?
Gò má không thể kiềm chế mà nóng lên, cắn cắn môi dưới, ngước mắt, chống lại tròng mắt đen nhánh của người đàn ông, không biết có phải do cô cảm giác mình có lỗi hay không, một cái chớp mắt này, cô lại từ trong ánh mắt đen nhánh thon dài của anh thấy được... Một nụ cười?
Đàn ông thối, anh ta là đang cười nhạo cô!
Nhẹ ho hai tiếng, lần nữa khởi môi, cô sẽ không từ bỏ ý đồ, nhìn bộ dáng dương dương đắc ý đáng ghét của anh.
"Tốt, vậy tôi hỏi lại anh, quần áo trên người tôi là thế nào nhỉ? Anh đừng nói với tôi là quần áo của bạn gái anh trong tủ tự động chạy đến mặc vào người tôi, còn có tóc của tôi, rõ ràng không phải mùi hương mà tôi hay xài, chẳng lẽ cũng là dầu gội đầu nhà anh tự chạy đến trên đầu tôi giúp tôi gội đầu, sau đó máy sấy nhà anh thuận tiện sấy khô tóc của tôi..." Tần Ngu nói thỏa thích, lại không biết, vạt áo trên người của mình không biết lúc nào đã bị cuốn lên, lộ ra một vòng eo khảnh mảnh, thoạt nhìn xúc cảm vô cùng tốt, mà lúc đó tầm mắt của người đàn ông, liền kéo dài và thâm thúy rơi vào chỗ đó.
"Ưm..." Một giây sau, Tần Ngu còn không có ý thức được xảy ra chuyện gì, trên cánh môi, liền đặt lên một tầng lành lạnh.